Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 120: Chương 120


trước sau

HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

Chương 121: Phải chết 

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm

"Hu ~~ "

"Hô lỗ lỗ ~ "

Mã Dược nhẹ nhàng dừng cương ngựa, chiến mã hí vang rồi đạp bốn vó, cuối cùng cũng dừng ở bên bãi chiến trường. Nhờ ánh lửa đỏ bừng phía sau, Mã Dược có thể thu hết cảnh tượng phía trước vào mắt. Ngước mắt nhìn lại là một cảnh thảm khốc, trên đại sa mạc hoang vu thi thể đang nằm ngổn ngang, khắp nơi đều là đao thương cung tên gẫy nát.

"Hô lỗ lỗ ~~ "

Trong tiếng chiến mã hí liên miên không dứt, các chư tướng Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Hứa Chử, Cao Thuận đều giục ngựa tiến lại gần. Sau khi đi qua Mã Dược, vẻ mặt từng người đều vô cùng trang trọng. Dưới bầu trời đêm đen sẫm, chỉ có gió bắc không ngừng thổi, bão cát cuồn cuộn nổi lên đầy trời lạnh lùng tạt vào mặt các tướng sĩ quân Hán khiến họ mơ hồ có cảm giác đau đớn.

"Xọat ~~ "

Mã Dược tung người nhảy xuống ngựa. Hai chân nặng nề dẫm đạp lên nền đất hoang vu lạnh giá. Cách đó không xa, một tên binh sĩ quân Hán trẻ tuổi lẳng lặng gục trên mặt đất, mái đầu bất khuất vẫn hiên ngang ngẩng cao. Hai mắt trợn tròn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, tay phải giơ lên cao, mã đao trong tay vẫn giữ tư thế chuẩn bị chém.

Trên lưng hắn cắm ba mũi tên hung ác như nanh sói. Trong đó có một mũi xuyên qua tim cắm ngập tới đuôi đã lấy đi sinh mạng của hắn trên vùng đất hoang giá lạnh.

"Sát sát ~ "

Mã Dược tiến hai bước, lại một thi thể binh sĩ quân Hán đập vào mắt hắn. Đó là một tên tráng sĩ áng chừng nhiều tuổi, khuôn mặt mạnh mẽ đầy ấn tượng toát ra sát khí đậm đặc. Hai tay gắt gao xiết trên cổ một tên binh lính Ô Hoàn, tên lính Ô Hoàn hai mắt trợn tròn, miệng há hốc đã sớm khí tuyệt bỏ mình.

Một mũi tên lạnh lùng cắm vào thiên linh cái của binh sĩ quân Hán xuyên thấu tới cằm, mũi tên như nanh sói khi xuyên qua sọ tráng sĩ thì cũng đồng thời lấy đi sinh mạng tràn trề của hắn.

"Sát sát sát ~~ "

Trong tiếng bước chân nặng nề, Mã Dược tiếp tục kiên định bước lên trước. Trên vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu kín như vậy ~~ phảng phất dẫu trời có sập xuống cũng không thể làm Mã Dược may may biến sắc. Vô số huyết vũ tinh phong, vô số chém giết thảm khốc đã khiến tâm hồn Mã Dược ~~ trở nên cứng như đá, lạnh như băng!

Lại một thi thể cứng đờ hiện ra trước mắt Mã Dược. Các kiểu chết của bọn họ thực khác nhau, chỉ có một điều chung là đều kinh người! Đó chính là ~~ tất cả bọn họ không một ngoại lệ đều hướng lên trời, đầu ngẩng cao. Nếu như ~~ đầu của bọn họ vẫn còn nằm trên cổ.

Đám tướng sĩ đã bỏ mình này thực sự làm được điều đó - cho dù chết, cũng chết khi tấn công!

Khi một đống thi thể như một tòa núi nhỏ xuất hiện trước mặt thì Mã Dược cuối cùng cũng dừng bước. Tựa như đã đứng nghiêm ở trên vùng đất hoang đã lâu, gió bắc buồn bã thổi tung thân sau áo khoác của Mã Dược để lộ ra một bộ giáp sắt ngăm đen, ở dưới bóng đêm đang lóe ra ánh sáng u ám ~~

Thân hình cao lớn của Quản Hợi đứng thẳng trước đống thi thể, hai mắt trợn tròn, căm tức nhìn phía trước. Miệng há ra như đang gào để lộ ra hai hàm răng dày sít sịt, đầu đầy râu tóc lởm chởm giống như rễ cây mọc lên trải rộng trên mặt. Trên người giăng khắp dấu vết của cung tên và đao thương nhìn hung ác thê lương, giống như quỷ dữ! Hơn mười mũi tên nhọn xuyên qua thân thể cường tráng của Quản Hợi làm hắn giống như con nhím, trong đó có hai mũi tên xuyên qua cổ họng ~~

Tay trái Quản Hợi nắm thành nắm đấm, tay phải vẫn còn cầm một cái đầu lâu đẫm máu, con mắt của đầu lâu thật là hung ác, đúng là đến chết khó có thể nhắm mắt ~~

"Lão Quản ~~ ô ô ô ~~ "

Một tiếng kêu khóc thấu tim gan vang lên từ đằng sau Mã Dược, Bùi Nguyên Thiệu tiến lên hai bước, quì xuống trước mặt Quản Hợi, đầu óc điên cuồng đập xuống mặt đất lạnh giá làm kêu lên binh binh, một mặt đập đầu một mặt gào khóc ~~ Tám trăm lưu khấu từ lúc khởi binh tới nay, Bùi Nguyên Thiệu và Quản Hợi đã cùng nhau luôn luôn bên người Mã Dược. Từ đó về sau, bất luận hung hiểm, bất luận tai ách. Ba người trước sau đều không rời nhau, không ngờ hôm nay Quản Hợi đã bỏ mình. Làm sao Bùi Nguyên Thiệu lại không thể cảm thấy đau thương?

Chu Thương, Cao Thuận hai tướng thần sắc buồn thảm, chỉ có Hứa Chử vẫn đần độn như trước, dường như không trông thấy cảnh này. Phía sau chư tướng, mấy ngàn tướng sĩ quân Hán đứng nghiêm như tượng, không một tiếng động, trong tiếng gió thét gào, chỉ có tiếng chiến mã hí, làm hiện ra vài phần sát khí vô bờ ~~

Quản Hợi!

Mã Dược thầm mặc niệm một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, trước mặt tướng sĩ ba quân thực khó quyết định, trong đôi mắt lạnh giá có một vẻ đau buồn thương xót thoáng qua ~~

Đầu gối Mã Dược quị xuống đất, hắn quì trước mặt Quản Hợi.

"Phốc phốc phốc ~ "

Đằng sau Mã Dược, ba tướng Chu Thương, Cao Thuận, Hứa Chử lần lượt quỳ rạp xuống đất. Sau đó âm thanh vang lên, ba quân tướng sĩ đứng nghiêm như tượng nhất thời đồng loạt quì xuống trên mảnh đất hoang vu giá lạnh. Trừ lũ chiến mã hờ hững không biết gì thì không còn ai đứng! Trong tiếng gió điên cuồng, đầu tất cả tướng sĩ đều gục xuống ~~

"Oanh ~~ "

Thi thể của Quản Hợi đang đứng thẳng phía tước ngã xuống, nện một tiếng lớn trên vùng đất hoang lạnh giá. Bùi Nguyên Thiệu bước tới hai bước ôm lấy thi thể của Quản Hợi điên cuồng lắc, một mặt lắc mặt khác thì gào thét: "Đứng lên, đứng lên cho Lão Tử. Mịa nó hắn giả chết. Lão Tử biết tiểu tử ngươi không có chết, ô ô ô ~~ "

Mã Dược hít thật sâu luồng không khí lạnh lẽo, đột nhiên đứng thẳng dậy dưới bầu trời đêm đen sẫm. Từ đôi mắt đen nhánh của Mã Dược bạo phát ra hai luồng hàn mang làm cho người ta sợ hãi. Chỉ một thoáng, một âm thanh lạnh lùng vang trong không trung như thể làm vỡ đá quanh quẩn thật lâu trong tai tướng sĩ ba quân, vang lên thật lâu không tan ~~

" Giết huynh đệ của ta, phải chết. "

" Giết tướng sĩ của ta, phải chết "

" Toàn quân thắt băng trắng, để tang mười ngày!"

" Bắt sống Lưu Ngu,tế các anh hùng này!"

Bùi Nguyên Thiệu lồm cồm bò dậy khàn cả giọng gào theo. Ngay sau đó Hứa Chử, các chư tướng cùng với tất cả tướng sĩ đều vội vàng điên cuồng thét gào giống như mấy ngàn con sói đứng nghiêm trên nền đất hoang vu giá lạnh ngẩng đầu nhìn trăng, sát khí lạnh lẽo dưới bầu trời đêm tỏa ra vô tận, uất ức, mãnh liệt ~~

...

Huyện Kế, phủ thứ sử U Châu, phòng ngủ Lưu Ngu.

Lưu Ngu giật bắn mình, rùng mình một cái bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đưa tay vừa sờ giường chỉ thấy lạnh lẽo vô cùng. Cử động của Lưu Ngu làm tiểu thiếp của hắn bừng tỉnh, đứng dậy ân cần hỏi: " Lão gia, người làm sao vậy?"

" Không có gì."

Lưu Ngu thở phào, cố nói nhẹ đi để che dấu.

Nhưng cảnh mới vừa xảy ra trong mộng lại hiện ra trước mắt cứ vẩn vơ trong đầu Lưu Ngu không tan. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một lang vương cường tráng đang ngẩng đầu nhìn trăng, tiếng tru thê lương làm khiếp đảm hồn người. Phía sau lang vương, trên vùng đất hoang giá lạnh đứng nghiêm hơn vạn con sói đang ngước lên. Trong mắt mỗi một con sói đều toát ra khí tức âm lãnh, lạnh lùng nhìn Lưu Ngu chăm chăm.

Một nỗi bất an lạnh lẽo mơ hồ kéo tới trùm kín Lưu Ngu, giấc mộng quỷ dị như thế, chẳng lẽ là ông trời muốn cho hắn biết điều gì?

...

Huyện Trữ, Hộ Ô Hoàn Giáo Úy bộ, dõi mắt nhìn quanh chỉ thấy khăn tang.

Ở phía đông tạm thời đắp nổi lên một đài cao. Ở giữa đài cao để một cỗ quan tài nặng. Phía trước quan tài là một mộc đỉnh to lớn, mộc đỉnh toàn thân đen nhánh trông thật mộc mạc. Trên đỉnh và phía dưới có chạm khắc những đường hoa văn tinh xảo. Bốn phía khắc từng dãy dài tên người. Càng gần tới đỉnh thì chữ càng lớn, càng xuống tới đế thì chữ càng nhỏ.

Dưới đài cao, mấy ngàn tướng sĩ đứng nghiêm như tượng, không một tiếng động.

Mã Dược cầm trong tay quả chùy lưu tinh của Quản Hợi. Các chư tướng Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Hứa Chử, Cao Thuận nối đuôi theo sau. Đoàn người chậm rãi đi lên đài cao, trịnh trọng đặt quả chùy lưu tinh của Quản Hợi vào trong đỉnh công huân, sau đó Quách Đồ cầm bút viết. Tiếp đến lão Hắc ( tên lão thợ rèn) tạc tên Quản Hợi lên hàng thứ nhất của đỉnh công huân!

Vụn gỗ tung bay, chỉ trong chốc lát thời gian, tên của Quản Hợi đã được khắc vào trên đỉnh, trở thành dấu vết vĩnh viễn.

Mã Dược đứng nghiêm trước đỉnh. Ngón tay chỉ hàng chữ dày đặc mới khắc trên đỉnh lớn tiếng nói: "Ngoài tên của tướng quân Quản Hợi, trên đỉnh còn khắc tổng cộng chín trăm ba mươi bảy cái tên. Mỗi một tên được khắc trên đó đều giống như tướng quân Quản Hợi, đã từng là một chiến sĩ anh dũng ~~ "

Ánh mắt mấy ngàn tướng sĩ thoáng chốc tập trung vào trên đỉnh công huân.

" Ta hy vọng mọi người luôn luôn nhớ kỹ, chín trăm ba mươi bảy chiến sĩ anh dũng kia đã chết như thế nào, vì cái gì mà chết?" Mã Dược chỉ vào những tên đứng cao nhất trên đỉnh nói với giọng trầm mặc: " Mao Tam, Ngưu Tứ, Đại Đầu, Thổ Đản... Đó là tháng mười năm ngoái, để cho đại đội nhân mã tranh thủ có đủ thời gian dời đi, Chu Thương tướng quân chỉ huy hai trăm huynh đệ cùng quan quân thiết kỵ đông gấp hàng chục lần huyết chiến suốt ngày. Chỉ có ba người còn sống, còn lại ~~ toàn bộ chết trận!"

Ánh mắt mấy ngàn tướng sĩ đều quay sang nhìn Chu Thương. Vẻ mặt Chu Thương lạnh lùng, trong mắt không thể át được rơm rớm nước mắt. Trận đánh vô cùng thảm thiết nọ lại hiện ra rõ ràng trước mắt ~~

"Thiết Đản, Nhị Cẩu Tử, Sơn Kê... Đó là tháng hai năm nay đánh trận Trường Xã, giữa quân Hán trung ương tinh nhuệ nhất thiên hạ. Để phá tan trận hình phòng ngự do mấy ngàn trọng giáp kết thành, tướng quân Hứa Chử chỉ huy hơn trăm trọng giáp thiết kỵ dốc lực công kích, ngay cả đánh tới người cuối cùng cũng tuyệt không rút lui. Cuối cùng lấy hơn trăm kỵ binh liều mạng phá vỡ phòng tuyến quân Hán, cứu được mấy ngàn huynh đệ bị vây trong Trường Xã ~~ "

" Còn hôm nay mới khắc lên địa ba trăm lẻ một cái tên, đó là trận đánh hôm qua trên bình nguyên. Để tránh cho quân ta lâm vào khốn cảnh hai mặt chống địch, Quản Hợi tướng quân lúc nguy cấp nhận lệnh chỉ huy ba trăm tinh kỵ xuất chiến. Đối mặt bốn ngàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên tử chiến không lùi, cho đến khi ~~ toàn bộ chết trận ~~ "

Dưới đài hoàn toàn yên lặng, chỉ cần có thể đủ nghe là hiểu được lời của Mã Dược. Bất luận là người Hán hay người Ô Hoàn, trong mắt đều không khỏi như có lửa cháy ngút trời. Bọn họ phảng phất đã bị miêu tả của Mã Dược dẫn tới tràng chém giết vô cùng thảm thiết nọ. Những chiến sĩ anh dũng không hề sợ hãi đang nghênh chiến quân địch như lang sói gấp mấy chục đến hàng trăm lần, dù đổ máu bỏ mình cũng tuyệt không lùi bước ~~

Mã Dược hít thật sâu luồng không khí lạnh giá, lớn tiếng quát lên: "Bây giờ, các ngươi đã biết các chiến sĩ anh dũng vì sao mà chết?"

"Đã biết ~ "

"Đã biết ~ "

"Đã biết ~ "

Mấy ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại, tiếng gầm vọng tới khiến cho thiên địa cũng biến sắc.

" Như vậy, các ngươi có biết, bọn họ vì đâu mà chết?"

Dưới đài hoàn toàn yên lặng, chỉ có Hứa Chử đột nhiên hiên ngang ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đần độn thoáng qua một tình cảm sâu sắc, nắm tay thành quyền giơ cao lên quá đầu, lớn tiếng quát: " Bọn họ chết đi, là để rất nhiều huynh đệ được sống sót!"

" Nói rất hay!" Mã Dược lạnh lùng nói: " Tướng quân Hứa Chử nói đúng, những chiến sĩ anh dũng này cho dù tử chiến cũng tuyệt không lui về phía sau, chính là vì để càng nhiều huynh đệ được sống sót!"

" Nếu như không phải Chu Thương tướng quân chỉ huy hai trăm dũng sĩ tử chiến không lùi, tám trăm lưu khấu có lẽ căn bản không cách nào rời khỏi Uyển Thành; Nếu như không phải tướng quân Hứa Chử chỉ huy hơn trăm trọng giáp thiết kỵ liều chết xông lên, mấy ngàn huynh đệ bị vây ở Trường Xã chỉ có thể toàn quân chết hết; Nếu như không phải tướng quân Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ tử chiến không lùi, như vậy bao nhiêu người hôm nay có thể đứng ở chỗ này. Kể cả ta cũng đều không một ai có thể may mắn thoát khỏi khó khăn ~~ "

" Một người nếu như sợ chết, hắn chỉ có thể bị chết nhanh hơn!"

" Một đội quân nếu như sợ chết, kết quả chỉ có thể bị tiêu diệt nhanh hơn!"

"Chỉ có từng người đều không sợ chết, thời khắc chuẩn bị vì huynh đệ mà lựa chọn tự mình đi tìm cái chết thì chúng ta mới có thể trở thành một đám lang, một đám hổ. Mới có thể trở thành Hổ Lang Chi Sư làm địch nhân nghe tên là táng đảm kinh hồn. Chỉ có trở thành Hổ Lang Chi Sư, mỗi một người chúng ta đều có cơ hội sống sót lớn hơn, sống đến cuối cùng."

" Không sợ chết. Chính là để không chết!"

" Đừng sợ máu chảy, vì như vậy để làm cho máu chảy ít đi ~~ "

" Hết thảy mọi thứ, chỉ là vì để sống sót đến cuối cùng! Trước kia như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế ~~ "

"Ngao ~~ "

"Ngao ~~ "

"Ngao ~~ "

Trong mắt ba quân tướng sĩ tựa như bốc lửa, đột nhiên khắp người nóng rực như lửa cháy, vội vàng cầm binh khí trong tay ra sức giơ lên quá đầu, quên đi mọi thứ bắt đầu hô theo.

Mã Dược lạnh lùng giơ cánh tay phải, tiếng reo hò của ba quân tướng sĩ liền đột nhiên ngừng lại.

" Tiễn đưa tướng quân Quản Hợi ~~ lên đường ~~ "

Mã Dược ra lệnh một tiếng, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Cao Thuận bốn người đồng thời khom lưng nâng một góc quan tài dùng sức giơ lên đặt trên vai. Nắp trên của quan tài chưa đóng, Quản Hợi im lặng nằm ở trong đó, đôi mắt trợn tròn đã nhắm lại. Gương mặt đen rửa đi vết máu tím bầm cũng hiện ra vẻ thiện lương siêu thoát nơi trần thế ~~

" Ngang ngang ngang ~~ "

" Đông đông đông ~~ "

Tiếng trống trận kịch liệt cùng với tiếng tù và réo rắt thoáng chốc vang dội trời mây, ba quân tướng sĩ đứng nghiêm như tượng vội hô hét mở ra một lối đi. Bốn người Bùi Nguyên Thiệu nâng quan tài từ đài cao đi xuống theo lối đi do các tướng sĩ mới tránh ra đi qua. Các tướng sĩ phía sau liền vội vàng quỳ rạp xuống đất. Trong khoảnh khắc, mấy ngàn tướng sĩ đã đều quì rạp xuống đất ~~

Bốn người Bùi Nguyên Thiệu khiêng quan tài đi qua lối do tướng sĩ mở ra, cuối cùng đem quan tài đặt lên một đống củi. Mã Dược cầm trong tay cây đuốc chậm rãi đi tới. Đang lúc muốn giơ đuốc ( tám trăm lưu khấu từ khi khởi binh ở Tinh Sơn, Mã Dược liền lập ra quy củ. Phàm là tướng sĩ bỏ mình thì di thể không đem chôn, mà đều hỏa táng ), từ phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng quát vang dội.

"Đợi đã ~~ "

Mã Dược đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy mấy kỵ binh từ phía trước phóng đến. Đi đầu là Thái Thú Hữu Bắc Bình Công Tôn Toản, mấy kỵ sĩ đuổi theo phía sau là các chư tướng Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm, Nghiêm Cương. Công Tôn Toản chạy vội đến gần không kịp dừng chiến mã liền nhảy xuống ngựa, vững vàng đứng trước mặt Mã Dược chắp tay ôm quyền nói: " Mã Dược tướng quân, tướng quân Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ tử chiến ngăn địch đánh bại âm mưu quỷ kế của thất phu Lưu Ngu và tiểu nhân Diêm Nhu nên có đại ân với ba ngàn tướng sĩ Hữu Bắc Bình. Bản quan thay mặt tướng sĩ ba quân đặc biệt vội tới tiễn đưa tướng quân Quản Hợi ~~ "

"À ~ "

Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu, Công Tôn Toản bèn quay người đi về phía quan tài của Quản Hợi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm nghị. Phía sau chư tướng Công Tôn Việt vẻ mặt cũng nghiêm nghị, bốn người trước tới quan tài Quản Hợi cúi người vái thật sâu. Công Tôn Toản bèn hô sang sảng: " Quản Hợi tướng quân ~~ đi đường bình an ~~ Thái Thú Hữu Bắc Bình Đại Hán Công Tôn Toản tới tiễn đưa ngài ~~ "

...

Huyện Kế, đại sảnh nghị sự của Thứ sử U Châu. Lưu Ngu đang cùng đám người Lưu Bị, Vĩ Đôn chờ nghị sự, chợt có tiểu lại vội chạy vào bên trong phòng nói với Lưu Ngu: " Đại nhân, Diêm Nhu tiên sinh đã về!"

"Nga, Tử Hòa đã về?"

Lưu Ngu nghe vậy sắc mặt biến đổi, từ chỗ ngồi đột nhiên đứng dậy. Lưu Bị ngồi chầu tiếp chuyện một bên cũng đứng lên, đi theo Lưu Ngu ra ngoài nghênh đón. Tiếng bước chân vang lên, vừa mới gặp mặt Diêm Nhu, Lưu Ngu vội vàng không chờ đợi hỏi luôn: " Tử Hòa, cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc thắng bại như thế nào?"

Diêm Nhu thở dài đáp: "Đại nhân, quân bản bộ của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên không kịp đến thì cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc. Đại quân Tiên Ti thảm bại, Đại vương Khôi Đầu chết trận. Chỉ có Bộ Độ Căn chỉ huy mấy trăm kỵ binh chạy về đại sa mạc."

Lưu Ngu lắp bắp nói: "Sao ~~ không ~ không ~ không kịp chạy tới, sao lại như vậy?"

Lưu Bị cũng hỏi: "Tính theo thời gian và khoảng cách, hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên hẳn là có đầy đủ thời gian chạy đến Âm Phong Hạp cốc trước khi cuộc chiến bắt đầu. Tại sao đến khi chiến sự kết thúc còn chưa chạy tới?"

Các chư tướng còn lại Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Đôn cũng vội vàng hỏi: "Đúng vậy, tại sao như vậy?"

Diêm Nhu thở dài nói: "Chư vị tướng quân có điều chẳng hay, Mã Dược tinh ranh như cáo, lại sớm có phòng bị. Trên đường quân ta ắt phải đi qua đã bố trí một lượng lớn kỵ binh do thám. Nếu như hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đi thẳng vào, vậy tất nhiên làm kinh động Mã Dược. Mã Dược bị ép buộc rất có thể từ bỏ quyết chiến ở Âm Phong Hạp cốc với đại quân Tiên Ti. Như thế mấy vạn đại quân Tiên Ti đi thẳng vào, tất nhiên di họa cho dân chúng U Châu, thiết tưởng là tạo thành sai lầm lớn."

Lưu Bị trong lòng thì coi thường, nhưng bề ngoài làm ra vẻ lo lắng, liên tục gật đầu nói: " Tiên sinh có thể lo cho dân chúng, cũng thật là nghĩa sĩ ~~ "

Diêm Nhu không để ý lời ca tụng của Lưu Bị nói tiếp: " Bất đắc dĩ, hai đạo đại quân chỉ có thể chuyển sang đi đường nhỏ Bạch Sơn. Đường núi có nhiều nguy hiểm, gập ghềnh khó đi. Cho nên mất nhiều thời gian, đến khi ra khỏi chốn núi thẳm thì sắp hết ngày, cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc đã đến hồi kết thúc ~~ "

Tiên Vu Phụ kích động nói: " Tuy gần tới hồi kết nhưng rốt cuộc cũng sắp đến, làm sao lại nói không kịp chạy tới, liệu có phải là tự mâu thuẫn?"

Diêm Nhu đáp: " Tiên Vu tướng quân có điều chẳng hay, Mã Dược ngoài việc bố trí một số lớn thám báo trên đường quân ta ắt phải đi qua thì vẫn có sắp xếp. Quân ta đang muốn thẳng tiến Âm Phong Hạp cốc để giáng cho liên quân hai nhà Mã Dược, Công Tôn Toản một đòn trí mạng thì một đội kỵ binh ba trăm người từ trên trời rơi xuống ngăn cản đường đi ~~ "

Vĩ Đôn nói: " Hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên có chừng bốn ngàn thiết kỵ. Ba trăm kỵ binh không phải là vừa đánh đã tan, có thể cầm cự được bao lâu?"

Diêm Nhu nói: "Vĩ Đôn tướng quân nói lời ấy sai rồi. Đội kỵ binh kia tuy chỉ có ba trăm người, cũng là một chi Hổ Lang Chi Sư. Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên chỉ huy hơn ngàn tiền quân tham chiến càng khó có thể thắng nhanh. Hao binh tổn tướng đã đành, Tô Phó Duyên đã chết trong trận này~~ cho đến khi ba trăm kỵ binh chết sạch thì cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc.

"Tê ~~" Lưu Ngu cũng hít thật sâu khiếp sợ nói: "Không ngờ thuộc hạ của Mã đồ phu lại có đội Hổ Lang Chi Sư như vậy! ?"" Còn hôm nay mới khắc lên địa ba trăm lẻ một cái tên, đó là trận đánh hôm qua trên bình nguyên. Để tránh cho quân ta lâm vào khốn cảnh hai mặt chống địch, Quản Hợi tướng quân lúc nguy cấp nhận lệnh chỉ huy ba trăm tinh kỵ xuất chiến. Đối mặt bốn ngàn thiết kỵ của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên tử chiến không lùi, cho đến khi ~~ toàn bộ chết trận ~~ "

Dưới đài hoàn toàn yên lặng, chỉ cần có thể đủ nghe là hiểu được lời của Mã Dược. Bất luận là người Hán hay người Ô Hoàn, trong mắt đều không khỏi như có lửa cháy ngút trời. Bọn họ phảng phất đã bị miêu tả của Mã Dược dẫn tới tràng chém giết vô cùng thảm thiết nọ. Những chiến sĩ anh dũng không hề sợ hãi đang nghênh chiến quân địch như lang sói gấp mấy chục đến hàng trăm lần, dù đổ máu bỏ mình cũng tuyệt không lùi bước ~~

Mã Dược hít thật sâu luồng không khí lạnh giá, lớn tiếng quát lên: "Bây giờ, các ngươi đã biết các chiến sĩ anh dũng vì sao mà chết?"

"Đã biết ~ "

"Đã biết ~ "

"Đã biết ~ "

Mấy ngàn tướng sĩ ầm ầm đáp lại, tiếng gầm vọng tới khiến cho thiên địa cũng biến sắc.

" Như vậy, các ngươi có biết, bọn họ vì đâu mà chết?"

Dưới đài hoàn toàn yên lặng, chỉ có Hứa Chử đột nhiên hiên ngang ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đần độn thoáng qua một tình cảm sâu sắc, nắm tay thành quyền giơ cao lên quá đầu, lớn tiếng quát: " Bọn họ chết đi, là để rất nhiều huynh đệ được sống sót!"

" Nói rất hay!" Mã Dược lạnh lùng nói: " Tướng quân Hứa Chử nói đúng, những chiến sĩ anh dũng này cho dù tử chiến cũng tuyệt không lui về phía sau, chính là vì để càng nhiều huynh đệ được sống sót!"

" Nếu như không phải Chu Thương tướng quân chỉ huy hai trăm dũng sĩ tử chiến không lùi, tám trăm lưu khấu có lẽ căn bản không cách nào rời khỏi Uyển Thành; Nếu như không phải tướng quân Hứa Chử chỉ huy hơn trăm trọng giáp thiết kỵ liều chết xông lên, mấy ngàn huynh đệ bị vây ở Trường Xã chỉ có thể toàn quân chết hết; Nếu như không phải tướng quân Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ tử chiến không lùi, như vậy bao nhiêu người hôm nay có thể đứng ở chỗ này. Kể cả ta cũng đều không một ai có thể may mắn thoát khỏi khó khăn ~~ "

" Một người nếu như sợ chết, hắn chỉ có thể bị chết nhanh hơn!"

" Một đội quân nếu như sợ chết, kết quả chỉ có thể bị tiêu diệt nhanh hơn!"

"Chỉ có từng người đều không sợ chết, thời khắc chuẩn bị vì huynh đệ mà lựa chọn tự mình đi tìm cái chết thì chúng ta mới có thể trở thành một đám lang, một đám hổ. Mới có thể trở thành Hổ Lang Chi Sư làm địch nhân nghe tên là táng đảm kinh hồn. Chỉ có trở thành Hổ Lang Chi Sư, mỗi một người chúng ta đều có cơ hội sống sót lớn hơn, sống đến cuối cùng."

" Không sợ chết. Chính là để không chết!"

" Đừng sợ máu chảy, vì như vậy để làm cho máu chảy ít đi ~~ "

" Hết thảy mọi thứ, chỉ là vì để sống sót đến cuối cùng! Trước kia như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng như thế ~~ "

"Ngao ~~ "

"Ngao ~~ "

"Ngao ~~ "

Trong mắt ba quân tướng sĩ tựa như bốc lửa, đột nhiên khắp người nóng rực như lửa cháy, vội vàng cầm binh khí trong tay ra sức giơ lên quá đầu, quên đi mọi thứ bắt đầu hô theo.

Mã Dược lạnh lùng giơ cánh tay phải, tiếng reo hò của ba quân tướng sĩ liền đột nhiên ngừng lại.

" Tiễn đưa tướng quân Quản Hợi ~~ lên đường ~~ "

Mã Dược ra lệnh một tiếng, Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương, Liêu Hóa, Cao Thuận bốn người đồng thời khom lưng nâng một góc quan tài dùng sức giơ lên đặt trên vai. Nắp trên của quan tài chưa đóng, Quản Hợi im lặng nằm ở trong đó, đôi mắt trợn tròn đã nhắm lại. Gương mặt đen rửa đi vết máu tím bầm cũng hiện ra vẻ thiện lương siêu thoát nơi trần thế ~~

" Ngang ngang ngang ~~ "

" Đông đông đông ~~ "

Tiếng trống trận kịch liệt cùng với tiếng tù và réo rắt thoáng chốc vang dội trời mây, ba quân tướng sĩ đứng nghiêm như tượng vội hô hét mở ra một lối đi. Bốn người Bùi Nguyên Thiệu nâng quan tài từ đài cao đi xuống theo lối đi do các tướng sĩ mới tránh ra đi qua. Các tướng sĩ phía sau liền vội vàng quỳ rạp xuống đất. Trong khoảnh khắc, mấy ngàn tướng sĩ đã đều quì rạp xuống đất ~~

Bốn người Bùi Nguyên Thiệu khiêng quan tài đi qua lối do tướng sĩ mở ra, cuối cùng đem quan tài đặt lên một đống củi. Mã Dược cầm trong tay cây đuốc chậm rãi đi tới. Đang lúc muốn giơ đuốc ( tám trăm lưu khấu từ khi khởi binh ở Tinh Sơn, Mã Dược liền lập ra quy củ. Phàm là tướng sĩ bỏ mình thì di thể không đem chôn, mà đều hỏa táng ), từ phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng quát vang dội.

"Đợi đã ~~ "

Mã Dược đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy mấy kỵ binh từ phía trước phóng đến. Đi đầu là Thái Thú Hữu Bắc Bình Công Tôn Toản, mấy kỵ sĩ đuổi theo phía sau là các chư tướng Công Tôn Việt, Công Tôn Phạm, Nghiêm Cương. Công Tôn Toản chạy vội đến gần không kịp dừng chiến mã liền nhảy xuống ngựa, vững vàng đứng trước mặt Mã Dược chắp tay ôm quyền nói: " Mã Dược tướng quân, tướng quân Quản Hợi chỉ huy ba trăm tinh kỵ tử chiến ngăn địch đánh bại âm mưu quỷ kế của thất phu Lưu Ngu và tiểu nhân Diêm Nhu nên có đại ân với ba ngàn tướng sĩ Hữu Bắc Bình. Bản quan thay mặt tướng sĩ ba quân đặc biệt vội tới tiễn đưa tướng quân Quản Hợi ~~ "

"À ~ "

Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu, Công Tôn Toản bèn quay người đi về phía quan tài của Quản Hợi, vẻ mặt tràn đầy nghiêm nghị. Phía sau chư tướng Công Tôn Việt vẻ mặt cũng nghiêm nghị, bốn người trước tới quan tài Quản Hợi cúi người vái thật sâu. Công Tôn Toản bèn hô sang sảng: " Quản Hợi tướng quân ~~ đi đường bình an ~~ Thái Thú Hữu Bắc Bình Đại Hán Công Tôn Toản tới tiễn đưa ngài ~~ "

...

Huyện Kế, đại sảnh nghị sự của Thứ sử U Châu. Lưu Ngu đang cùng đám người Lưu Bị, Vĩ Đôn chờ nghị sự, chợt có tiểu lại vội chạy vào bên trong phòng nói với Lưu Ngu: " Đại nhân, Diêm Nhu tiên sinh đã về!"

"Nga, Tử Hòa đã về?"

Lưu Ngu nghe vậy sắc mặt biến đổi, từ chỗ ngồi đột nhiên đứng dậy. Lưu Bị ngồi chầu tiếp chuyện một bên cũng đứng lên, đi theo Lưu Ngu ra ngoài nghênh đón. Tiếng bước chân vang lên, vừa mới gặp mặt Diêm Nhu, Lưu Ngu vội vàng không chờ đợi hỏi luôn: " Tử Hòa, cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc thắng bại như thế nào?"

Diêm Nhu thở dài đáp: "Đại nhân, quân bản bộ của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên không kịp đến thì cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc. Đại quân Tiên Ti thảm bại, Đại vương Khôi Đầu chết trận. Chỉ có Bộ Độ Căn chỉ huy mấy trăm kỵ binh chạy về đại sa mạc."

Lưu Ngu lắp bắp nói: "Sao ~~ không ~ không ~ không kịp chạy tới, sao lại như vậy?"

Lưu Bị cũng hỏi: "Tính theo thời gian và khoảng cách, hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên hẳn là có đầy đủ thời gian chạy đến Âm Phong Hạp cốc trước khi cuộc chiến bắt đầu. Tại sao đến khi chiến sự kết thúc còn chưa chạy tới?"

Các chư tướng còn lại Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Đôn cũng vội vàng hỏi: "Đúng vậy, tại sao như vậy?"

Diêm Nhu thở dài nói: "Chư vị tướng quân có điều chẳng hay, Mã Dược tinh ranh như cáo, lại sớm có phòng bị. Trên đường quân ta ắt phải đi qua đã bố trí một lượng lớn kỵ binh do thám. Nếu như hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đi thẳng vào, vậy tất nhiên làm kinh động Mã Dược. Mã Dược bị ép buộc rất có thể từ bỏ quyết chiến ở Âm Phong Hạp cốc với đại quân Tiên Ti. Như thế mấy vạn đại quân Tiên Ti đi thẳng vào, tất nhiên di họa cho dân chúng U Châu, thiết tưởng là tạo thành sai lầm lớn."

Lưu Bị trong lòng thì coi thường, nhưng bề ngoài làm ra vẻ lo lắng, liên tục gật đầu nói: " Tiên sinh có thể lo cho dân chúng, cũng thật là nghĩa sĩ ~~ "

Diêm Nhu không để ý lời ca tụng của Lưu Bị nói tiếp: " Bất đắc dĩ, hai đạo đại quân chỉ có thể chuyển sang đi đường nhỏ Bạch Sơn. Đường núi có nhiều nguy hiểm, gập ghềnh khó đi. Cho nên mất nhiều thời gian, đến khi ra khỏi chốn núi thẳm thì sắp hết ngày, cuộc chiến Âm Phong Hạp cốc đã đến hồi kết thúc ~~ "

Tiên Vu Phụ kích động nói: " Tuy gần tới hồi kết nhưng rốt cuộc cũng sắp đến, làm sao lại nói không kịp chạy tới, liệu có phải là tự mâu thuẫn?"

Diêm Nhu đáp: " Tiên Vu tướng quân có điều chẳng hay, Mã Dược ngoài việc bố trí một số lớn thám báo trên đường quân ta ắt phải đi qua thì vẫn có sắp xếp. Quân ta đang muốn thẳng tiến Âm Phong Hạp cốc để giáng cho liên quân hai nhà Mã Dược, Công Tôn Toản một đòn trí mạng thì một đội kỵ binh ba trăm người từ trên trời rơi xuống ngăn cản đường đi ~~ "

Vĩ Đôn nói: " Hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên có chừng bốn ngàn thiết kỵ. Ba trăm kỵ binh không phải là vừa đánh đã tan, có thể cầm cự được bao lâu?"

Diêm Nhu nói: "Vĩ Đôn tướng quân nói lời ấy sai rồi. Đội kỵ binh kia tuy chỉ có ba trăm người, cũng là một chi Hổ Lang Chi Sư. Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên chỉ huy hơn ngàn tiền quân tham chiến càng khó có thể thắng nhanh. Hao binh tổn tướng đã đành, Tô Phó Duyên đã chết trong trận này~~ cho đến khi ba trăm kỵ binh chết sạch thì cuộc chiến ở Âm Phong Hạp cốc đã kết thúc.

"Tê ~~" Lưu Ngu cũng hít thật sâu khiếp sợ nói: "Không ngờ thuộc hạ của Mã đồ phu lại có đội Hổ Lang Chi Sư như vậy! ?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!