Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 164: Chương 164


trước sau

HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT

Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách

Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên

Chương 165: Nhịp đập chết chóc

Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm

Ánh mắt Giả Hủ chợt sáng lên, đột nhiên tiến lên một bước ghé sát vào tai Mã Dược nói nhỏ vài câu. Mã Dược nghe xong lập tức hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: " Tốt lắm, một người quân tử ắt phải có chỗ khác thường! Khó trách ngươi không muốn Bản tướng quân dẫn Thư Thụ xuất chinh, thì ra vẫn còn tâm tư đó, hắc hắc. Không hổ là Văn Hòa, độc kế cỡ đó mà cũng có thể nghĩ ra."

Giả Hủ cười hắc hắc, nói: " Chúa công quá khen, hắc hắc."

" Người đâu" Mã Dược vung tay lên, lớn tiếng nói, " Dẫn Thư Thụ lại đây!"

Thư Thụ được đưa tới rất nhanh.

Hai mắt Thư Thụ nhìn lên trời mà cũng không thèm ngó đến Mã Dược rồi hừ một tiếng trong mũi. Điển Vi đứng bên cạnh đột nhiên giận dữ, rút đôi đại thiết kích ra muốn giết Thư Thụ nhưng bị Mã Dược khoát tay ngăn chặn.

Mã Dược tiến lên đi tới trước mặt Thư Thụ hỏi: " Thư Thụ tiên sinh, có đầu hàng hay không?"

Thư Thụ phất phất ống tay áo, đường đường chính nghĩa nghiêm nghị quát lên: " Không hàng."

Mã Dược cười nhạt, đưa tay một ngón tay chỉ vào Trương Mậu đang nằm dưới đất đã sợ đến xám ngoét mặt mà nói: " Có biết người này là ai?"

Thư Thụ hừ một tiếng, quay đầu đi nơi khác, dáng vẻ không cần quan tâm đến điều gì.

" Không muốn biết? Vậy Bản tướng quân càng muốn để ngài biết, người này họ Trương tên Mậu, chính là người Tần Hồ." Mã Dược nói một chập rồi quay đầu lạnh lùng nói: " Người đâu, đem Trương Mậu đến tường thành ~~ chặt đầu!"

" Tuân lệnh."

Hai tên thân binh hô lớn một tiếng, bước lên phía trước lôi Trương Mậu đi. Trương Mậu kêu thảm một tiếng chết ngất, trong không khí đột nhiên tràn ngập bởi một mùi hôi thối. Tên này đã sợ đến mức đùn cả ra quần. Nhưng hai tên thân binh cũng chẳng mềm lòng đặt Trương Mậu lên tường thành. Đã sớm có đao phủ bước lên nhằm cổ Trương Mậu chém xuống một nhát.

" Phốc ~ "

Máu tươi bắn ra tung tóe, một cái đầu lâu bật tung lên rồi quay cuồng rơi xuống lăn lông lốc dưới lâu thành.

Mã Dược quay sang Thư Thụ, lạnh nhạt nói: " Thư Thụ tiên sinh, người Tần Hồ này chết là bởi vì ngài."

Thư Thụ cau mày nói: " Thực buồn cười quá đỗi, tại hạ với người Tần Hồ kia vừa không quen biết cũng chẳng có ân oán. Hơn nữa người này rõ ràng chết dưới đồ đao của ngươi thì có quan hệ gì tới tại hạ?"

" Đương nhiên là có liên quan!" Mã Dược cười nhạt, nói: " Bởi vì ngài không muốn quy hàng Bản tướng quân. Trong lòng Bản tướng quân rất phẫn nộ, nhưng lại không thể giết tiên sinh. Cho nên không thể làm gì khác hơn là giết hắn cho hả giận!"

" Ngươi ~" Tự Thụ mặt liền biến sắc, chậm rãi nói: " Quả thực không thể nói lý do như vậy, đúng là đồ phu!"

" Nói rất đúng, Thư Thụ tiên sinh." Mã Dược cười nhạt nói: " Hỗn danh của Bản tướng quân không phải là đồ phu sao? Bản tướng quân bình sinh không có thú vui nào khác như thích giết người. Nhất là lúc tâm tình không tốt, lại càng thích lạm sát kẻ vô tội! Lại đây. Mang mười tên hàng binh Tần Hồ lên đây!"

" Tuân lệnh!"

Phương Duyệt hổ lớn một tiếng rồi vung tay lên. Lại có hai mươi tên quân sĩ áp giải mười tên hàng binh Tần Hồ đi lên lâu thành. Lần này không đợi Mã Dược hạ lệnh, Phương Duyệt liền trực tiếp cho binh lính đem mười tên hàng binh đến sát tường thành chờ đợi chém đầu.

Trên mặt Mã Dược hiện lên một nụ cười gian xảo lại hỏi Thư Thụ: " Thư Thụ tiên sinh, có đầu hàng hay không?"

Thư Thụ quay đầu nhìn mười tên hàng binh Tần Hồ kia, trong mắt đột nhiên thoáng qua vẻ không cam lòng nhưng rồi vẫn nghiến nghiến hàm răng, chậm rãi đáp: " Không hàng."

Mã Dược quay đầu nhìn Phương Duyệt phất phất tay, lãnh đạm nói: " Chém."

" Tuân lệnh."

Phương Duyệt đáp lời rồi giơ bội kiếm lên lạnh lùng chém xuống. Trong khoảnh khắc mười lưỡi yêu đao sắc bén đã xé gió chém xuống. Máu tươi bay lên không trung, lại có thêm mười cái đầu lâu lăn xuống dưới lâu thành. Thư Thụ nhắm nghiền hai mắt, còn nụ cười của Mã Dược cũng càng tỏ ra dữ tợn.

Trong phút chốc, lời của Giả Hủ vang lên bên tai Mã Dược: " Chúa công. Ngay cả người quân tử có thể phải lừa dối kẻ khác. Thư Thụ là người thẳng thắn chính trực, tài năng cũng gần như Hủ. Nhân vật như thế nếu thật sự có tài thì tất phải thương xót tính mạng thiên hạ như của mình. Chúa công nếu lấy tính mạng dân chúng cả thành Thượng Quận để ép buộc thì cũng không có gì là bất lợi ~~ "

Mã Dược nhàn nhạt giễu cợt nói: " Thư Thụ tiên sinh, mười tên hàng binh kia cũng bởi vì ngài mà chết."

Nét mặt Thư Thụ lộ vẻ sầu thảm, mấp máy môi ngập ngừng hai lần, nhưng cuối cùng thì cũng không nói ra điều gì.

Mã Dược lại hỏi: " Thư Thụ tiên sinh, Bản tướng quân hỏi ngài một lần nữa, có đầu hàng hay không?"

Mắt Thư Thụ lộ ra vẻ do dự và đau đớn nhưng một hồi lâu không thốt lời nào. Mã Dược cũng ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, lạnh lùng nói: " Lại đây, mang một trăm tên hàng binh lên!"

" Tuân lệnh."

Phương Duyệt hét lớn một tiếng rồi vung tay lên. Những tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, hai đội bộ binh áp giải một trăm tên hàng binh chạy lên lâu thành dàn ra trên tường thành. Một trăm tên đao phủ ánh mắt lạnh lùng, cầm cương đao trong tay đến đứng sau cả trăm tên hàng binh. Sát khí trên lâu thành lan tràn khắp nơi làm người ta phải nín thở ~~

Mã Dược đi đến trước mặt Thư Thụ, giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng dửng dưng: " Thư Thụ tiên sinh, nếu ngài không hàng, Bản tướng quân liền giết một trăm tên hàng binh. Nếu vẫn không hàng, Bản tướng quân sẽ giết toàn bộ tù binh Tần Hồ. Nếu như vẫn còn không chịu hàng, như vậy Bản tướng quân không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ dân chúng cả thành Thượng Quận ~~ chém đầu tất!"

Thư Thụ đột nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cuối cùng lại nhìn Mã Dược, trong lúc đó không nói lời nào nữa.

Mã Dược phất nhanh áo khoác, quay người đưa lưng về phía Thư Thụ, lạnh giọng nói: " Người đời đều mắng Bản tướng quân là đồ phu, mới đây tiên sinh cũng mắng Bản tướng quân là đồ phu, như vậy ~~ hẳn là rất rõ ràng, trên đời này chưa điều gì mà Bản tướng quân không dám làm! Bản tướng quân có thể một ngọn lửa đốt mười mấy vạn dân chúng và quân địch. Chẳng lẽ còn không thể chém giết dân chúng toàn thành sao?"

Giả Hủ cười gian xảo một tiếng, tiến tới trước mặt Thư Thụ nói: " Thư Thụ tiên sinh, đừng ép chúa công nhà ta ra tay giết người ~~ toàn bộ dân chúng trong thành đều bởi vì ngài mà chết!"

Thư Thụ đột nhiên quay đầu nhìn Giả Hủ, nhưng vẫn nói không ra một câu nào.

" Thư Thụ tiên sinh, chỉ cần ngài hàng chúa công thì dân chúng toàn thành hẳn không phải chết!" Giả Hủ khẽ mỉm cười, rốt cục cũng tung ra lá bài chủ chốt cuối cùng: " Vì bảo toàn danh tiết của mình mà ngài thật sự nhẫn tâm để mười vạn dân chúng trong thành Thượng Quận vô cớ phải chịu cảnh thảm sát sao? Tiên sinh nghĩ lại đi!"

Thư Thụ cương quyết hít vào một hơi, ánh mắt hơi lệch đi đột nhiên chú ý tới tường thành thấp phía trước không xa, chỉ cần chạy nhanh về phía trước mấy bước ~~ Bất chợt, trong mắt Thư Thụ thoáng qua một vẻ kiên quyết. Nhưng Mã Dược dường như là đoán trúng tâm tư của Thư Thụ bèn lắc mình chắn trước mặt Thư Thụ lãnh đạm nói: " Thư Thụ tiên sinh, ngài không nên nghĩ đến chuyện tự sát. Cho dù ngài kết thúc tánh mạng của mình, Bản tướng quân cũng tuyệt sẽ không bỏ qua dân chúng cả thành. Nói một câu, hoặc là ngài hàng, hoặc là ~~ dân chúng trong thành chết!"

Những giọt mồ hôi lạnh to như hạ đỗ từ trên trán Thư Thụ rơi xuống, hàng mi mắt cũng run lên kịch liệt. Thư Thụ đang lâm vào cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Mã đồ phu ỷ thế ép buộc mặc dù là quá vô sỉ, nhưng hắn nói được là làm được. Thư Thụ tuyệt đối tin tưởng, nếu như mình kiên trì không hàng, thì gã đồ phu này tất nhiên sẽ lạnh lùng đồ sát dân chúng toàn thành đến tận người cuối cùng.

Trên đời ngươi có thể hoài nghi bất luận kẻ nào, nhưng luôn luôn không được hoài nghi nhịp đập chết chóc trong lồng ngực gã đồ phu này!

Một bên là danh tiết bản thân, một bên là tính mạng của mười vạn người dân vô tội. Cái nào nhẹ? Cái nào nặng?

" Thôi ~" nghĩ đến nửa ngày, Thư Thụ mới đột nhiên thở dài một tiếng, mái đầu vốn ngẩng cao chán nản gục xuống, vẻ mặt ảm đạm nói: " Xin hàng."

Giả Hủ cười gian nói: " Tiên sinh nếu đã hàng. Sao không tiến lên khấu kiến chúa công?"

Thư Thụ quay phắt đầu lại căm tức nhìn Giả Hủ. Giả Hủ mỉm cười mà nhìn lại.

Ánh mắt Thư Thụ chợt lóe lên, rốt cục cũng quay lại Mã Dược cúi mình vái chào nói ngắc ngứ: " Thư Thụ ~~ khấu kiến chúa công."

" Ha ha ha ~~" Mã Dược cười dài ba tiếng, tiến lên đem đỡ Thư Thụ lên, cất cao giọng nói: " Tắc Chú ( tên tự của Thư Thụ ) mau mau xin đứng lên."

" Hủ ~~ chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công."

Giả Hủ tiến lên ôm quyền chúc mừng Mã Dược, trong mắt thoáng qua một vẻ vui mừng không thể át nổi. Giả Hủ hiểu rất rõ ràng, với tính cách của Thư Thụ, nếu như chỉ là đầu hàng thì e là hàng ngoài mặt còn trong bụng không hàng! Nhưng nếu như buộc hắn gọi Mã Dược là chúa công thì tình hình đã hoàn toàn khác rồi.

Một tiếng " Chúa công" này đã khắc ghi vào lòng Thư Thụ, chỉ cần bước qua được câu nói đó thì sống chết đời này Thư Thụ cũng sẽ theo Mã Dược, từ đó không còn tâm tư nào khác nữa. Ngay cả sau này nếu Thư Thụ bị bắt làm tù binh, chỉ cần đối phương không dùng thủ đoạn như vậy để uy hiếp hắn. Thì dù đối phương là đương kim thiên tử, hắn cũng sẽ không đổi chủ nữa.

Đối với một người thẳng thắn như Thư Thụ mà nói, một lần đổi chủ là một lần bôi tro trát trấu nên hắn tuyệt đối chịu không nổi thêm một lần đổi chủ nữa.

Hai tướng Điển Vi, Phương Duyệt cũng tiến lên chúc mừng: " Mạt tướng chúc mừng chúa công."

" Báo ~" Mã Dược đang đắc ý thì, chợt thấy một con ngựa lưu tinh từ trong thành phóng nhanh nhằm thẳng cổng đông phi tới. Kỵ sĩ trên lưng ngựa một mặt giục ngựa phóng nhanh, một mặt cao giọng hô lớn: " Tướng quân, Mỹ Tắc cấp báo ~~ "

" Mỹ Tắc cấp báo?"

Lông mày Mã Dược cau lại vội dẫn Giả Hủ, Điển Vi, Phương Duyệt nghênh đón. Thu Thụ do dự chỉ chốc lát, cuối cùng lắc đầu cũng nối bước đi theo. Kỵ binh nọ giục ngựa chạy vội tới dưới lâu thành thì cao giọng hô nhanh: " Tướng quân, Đại phu nhân đã sinh công tử kế vị, tiên sinh Quách Đồ đặc biệt phái tiểu nhân cấp tốc đến đây báo tin mừng!"

" A? Sinh rồi!"

Mã Dược quát to một tiếng rồi ngây người ra một hồi lâu không nói câu nào.

Giả Hủ kịp phản ứng trước hết, khấu đầu vái Mã Dược rồi cao giọng nói: " Chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công ~~ "

" Chúc mừng chúa công, chúc mừng chúa công."

Chư tướng cũng vội vàng đến chúc Mã Dược, Thư Thụ do dự một chút rồi cũng đến vái Mã Dược, nhưng mà vẻ mặt so với lúc nãy thì đã thong dong hơn nhiều.

" Ha ha ha ~~" Mã Dược rốt cục lấy lại tinh thần, cười to nói: " Truyền lệnh, Bản tướng quân mở yến tiệc lớn trong thành Thượng Quận khao thưởng ba quân!"

" Tạ ơn chúa công ~ "

" Tạ Tướng quân ~ "

Tướng sĩ ba quân từ trên lâu hành đến dưới đất đều ầm ầm hoan hô, thanh thế ngất trời.

...

Tấn Dương, đại sảnh nghị sự phủ Thứ Sử.

Đinh Nguyên ngồi giữa, Hàn Phức, Viên Thiệu phân chia tả hữu hai bên, ba người song song mà ngồi. Các chư tướng Lã Bố, Thành Liêm, Tống Hiến, Nhan Lương, Văn Sú, Cúc Nghĩa, Trương Cáp phân thành hai nhóm, còn có đám mưu sĩ Tân Bình, Thẩm Phối, Điền Phong cũng tề tụ một dãy.

Bộ tướng của Đinh Nguyên là Tống Hiến nói chưa dứt lời thì Hàn Phức đã nói thất thanh: " Lui binh rồi ư? Mã đồ phu thực sự đã lui binh!"

Đinh Nguyên nói: " Không sai, Mã đồ phu lần này huy động binh mã. Việc định công phạt Tịnh Châu chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế, mục đích thực sự cũng không nhằm vào Tịnh Châu."

" Hắn không nhằm vào Tịnh Châu?" Hàn Phức nói thất thanh: " Vậy thì là nơi nào, chẳng lẽ là Lương Châu? Mã đồ phu nghĩ định giở trò giương đông kích tây, giả vờ công phá Tịnh Châu, còn trên thực tế là tấn công Lương Châu?"

" Tấn công Lương Châu?" Ở dưới đột nhiên bước ra một người, dáng vẻ tuấn tú, dung mạo không tầm thường, đứng giữa mọi người phản bác mà nói: " Chỉ sợ Mã đồ phu còn không có thực lực như vậy."

Đinh Nguyên dừng mắt nhìn vào người này, nghi hoặc hỏi: " Vị này là ...?"

Viên Thiệu vội vàng đứng dậy nói với Đinh Nguyên: " Đại nhân, người này họ Điền tên Phong, tên tự Nguyên Hạo, chính là người ở trong quân hạ quan, giữ chức hành quân chủ bạ."

" À." Đinh Nguyên gật đầu, hỏi: " Điền Phong tiên sinh vì sao khẳng định Mã Dược không dám tấn công Lương Châu?"

Điền Phong nói: " Mã Dược viễn chinh Lương Châu, có thể nói ba quân mệt nhọc, đường xa tập kích, rõ ràng Lương Châu cố thủ thì có thể nói là dĩ dật đãi lao. Hơn nữa kỵ binh Tây Lương kiêu dũng thiện chiến nổi tiếng thiên hạ, quân Mã Dược chưa chắc có thể chiếm được thượng phong. Có hai điều này thì Mã Dược nếu tấn công Lương Châu tất bại không thể nghi ngờ."

" Thì ra là như vậy." Trong lòng Đinh Nguyên cũng cho là như vậy nên hỏi tiếp: " Như vậy thì theo ý tiên sinh, mục tiêu thật sự của Mã đồ phu ở nơi nào?"

" Nếu không nhầm thì hắn" Điền Phong lạnh nhạt nói: " nhắm vào Tần Hồ"

" Tần Hồ?" Đinh Nguyên, Hàn Phức liếc mắt nhìn nhau, khó lòng tin nổi mà nói: " Nói như vậy Mã Dược lần này xuất binh, chỉ là nhân cơ hội thôn tính quân Tần Hồ? Chẳng lẽ hắn không muốn báo thù Hà Sáo? Về tình về lí chỉ sợ nói đều không ổn. Hơn nữa bốn đạo đại quân chinh phạt Hà Sáo làm cho nguyên khí Mã Dược tổn thương nặng nề, với tính tình của Mã đồ phu thì dường như cũng sẽ không tự nguyện đình chiến"

" Mã đồ phu dĩ nhiên sẽ không chịu chấm dứt mà ngưng chiến, nhưng mà cũng chẳng phải vì báo thù." Ánh mắt Điền Phong đảo qua mọi người trong sảnh tiếp tục nói rõ ràng: " Mã đồ phu bản tính kiêu hùng, dã tâm bừng bừng, làm sao lại chịu tổn thất mười vạn dân chúng trong thành Mỹ Tắc? Dẫn quân báo thù chẳng qua chỉ là ngụy trang, mượn cơ hội chiếm đóng Thượng Quận, thôn tính người Tần Hồ mới là mục đích thực sự của Mã đồ phu! Mã đồ phu hiển nhiên cũng ý thức được rằng việc chuyên đi cướp bóc mà sống, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh không phải là đạo vương giả. Muốn thành đại sự vẫn phải dựa vào thuế má từ dân cư thôi."

Viên Thiệu nói: " Nói cách khác. Mã đồ phu hiện tại đang bận rộn tiến công Thượng Quận, chúng ta có thể thừa dịp công kích doanh trại hậu phương của hắn, đánh chiếm Mỹ Tắc."

" Chỉ sợ đã chậm." Điền Phong lắc đầu nói: " Với khả năng của Mã Dược, chỉ sợ thành Thượng Quận đã bị chiếm từ mấy ngày trước. Nếu tại hạ đoán không sai thì lúc này xác Quách Thái đã sớm lạnh lâu rồi."

" Báo ~~" Điền Phong nói vừa dứt lời. Một tên tiểu giáo vội vã chạy vào đại sảnh, quỳ xuống đất vội vàng nói nhanh: " Đại nhân. Thượng Quận cấp báo."

Đinh Nguyên đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: " Nói mau"

Tiểu giáo nói: " Ba ngày trước, đại tướng quân Tần Hồ là Quách Thái nghe thấy biết đại quân Mã Dược đang chinh phạt Tịnh Châu liền dùng thuộc hạ là Đại tướng Lý Nhạc làm tiên phong, dẫn đại quân hai vạn người bắc phạt đến Nguyệt Nha Châu. Ý đồ thừa dịp tập kích chiếm lấy đại doanh Hà Sáo. Nhưng không nghĩ ở hồ Nguyệt Nha bị đại quân Mã Dược phục kích, đại quân hai vạn người toàn quân bị tiêu diệt. Quách Thái, Lý Nhạc cũng bị bắt sống."

" A?" Đinh Nguyên thất thanh hỏi: " Toàn quân Quách Thái đều bị tiêu diệt?"

Hàn Phức vội la lên: " Còn thành Thượng Quận?"

Tiểu giáo đáp: " Thành Thượng Quận cũng bị quân Mã Dược tập kích chiếm rồi. Bây giờ Mã Dược đang dồn dân chúng Thượng Quận di cư lên Hà Sáo."

Tân Bình vội la lên: " Ba vị đại nhân, xin nhanh chóng phát đại quân tiến công Hà Sáo, tuyệt không thể để cho Mã Dược đem hơn mười vạn dân chúng Thượng Quận chuyển về Hà Sáo. Hà Sáo nước đủ cây nhiều, đất đai rộng đến ngàn dặm. Nếu có mười mấy vạn dân chúng kia, chỉ sợ không đến vài năm thì thực lực Mã Dược sẽ tăng nhiều, như vậy sẽ trở thành cái họa trong gan ruột các vị đại nhân."

Điền Phong thở dài nói: " Chỉ sợ hiện tại đã trở thành cái họa trong gan ruột rồi."

Hàn Phức nhìn Đinh Nguyên, Viên Thiệu nói: " Bản quan quyết định lại chinh phạt Hà Sáo, chẳng hay hai vị đại nhân nghĩ như thế nào?"

Viên Thiệu ôm quyền nói: " Hạ quan xin theo sự dẫn dắt của đại nhân."

Đinh Nguyên do dự nói: " Thường nghe nói rằng đại quân chưa động, lương thảo đi trước. Lúc trước một trận Hà Sáo, quân ta tổn thất trầm trọng, quân lương trang bị hao tổn càng nặng nề. Trong vòng một năm rưỡi nữa chỉ sợ không chịu nổi cuộc chinh chiến đại quy mô. Đương nhiên nếu như hai vị đại nhân muốn thảo phạt Hà Sáo thì Bản quan vẫn có thể dốc hết sức cung cấp trợ giúp."

Hàn Phức cùng Viên Thiệu liếc mắt nhìn nhau, rồi ôm quyền nói với Đinh Nguyên: " Nếu như thế, Bản quan xin được cáo lui trước."

Viên Thiệu đứng dậy theo, ôm quyền nói với Đinh Nguyên: " Hạ quan cũng xin cáo từ"

Đinh Nguyên cười nhạt, ôm quyền đáp lại: " Hai vị đại nhân đi thong thả, Bản quan thứ lỗi không tiễn xa được."

...

Thượng Quận, đại sảnh nghị sự phủ tướng quân.

Mã Dược đang triệu tập Giả Hủ, Thư Thụ nghị sự.

Giả Hủ bẩm với Mã Dược: " Sau khi bại trận Hà Sáo lần trước, xem ra trong khoảng thời gian ngắn thì Đinh Nguyên không cách nào uy hiếp được chủ công. Hàn Phức, Đổng Trác vẫn còn có thực lực làm chuyện này. Nhưng Ký Châu cách đây quá xa, còn Đổng Trác dường như đang nóng lòng thu phục binh Khương nên cũng tuyệt không có ý tranh đoạt Hà Sáo với chúa công. Lần trước sai Hàn Toại xuất chinh chẳng qua cũng là nghĩ muốn mượn giết đao người, dùng mưu cướp lấy tinh binh tám bộ tộc thuộc hạ của Hàn Toại."
Mã Dược chậm rãi nói: " Tên Đổng Trác này, ngàn vạn lần không thể khinh thường."

Giả Hủ gật đầu nói: " Bụng dạ lang sói của Đổng Trác so sánh với chúa công cũng không kém nhiều đâu, thật là không thể khinh thường. Chẳng qua lúc này núi cao đường xa nên không có dịp cùng chúa công giao tranh. Cho dù có bụng thôn tính thì cũng là xa xôi mà vẫn chưa với tới thôi. Cũng may chủ công hiện tại đã có được căn cơ vững chắc. Bây giờ đã diệt Tần Hồ, cuối cùng cũng cai trị mười mấy vạn dân cư. Chỉ cần trông nom cho tốt thì không đầy ba năm là có thể từ từ khôi phục nguyên khí, bắt đầu dụng binh đối với hai châu Tịnh, Lương xung quanh."

Mã Dược đưa mắt nhìn sang Thư Thụ, chậm rãi nói: " Tắc Chú."

Thư Thụ chắp tay với Mã Dược, nói ngập ngừng: " Chúa công."

Mã Dược nói: " Bản tướng quân hiện giao cho ngươi trách nhiệm cai trị Hà Sáo, phàm là những việc bên trong đều do ngươi tự mình quyết đoán. Bản tướng quân tuyệt không chen ngang can thiệp."

Thư Thụ cúi đầu ủ rũ đáp: " Thụ ~~ vâng lệnh."

Mã Dược chuyển giọng mà hỏi: " Nhưng mà, Bản tướng quân muốn nghe một chút ý nghĩ của ngươi, ngươi tính toán cai trị Hà Sáo như thế nào?"

Thư Thụ thở dài một hơi rồi hỏi ngược lại: " Tại hạ mạo muội xin hỏi một câu, chẳng hay chí hướng của chúa công như thế nào?"

Mã Dược nói: " Xin chỉ giáo cho?"

Thư Thụ nói: " Nếu chúa công chỉ muốn yên ổn làm vương một cõi, xưng hùng Hà Sáo thì chúa công thiết lập việc phân chia Bách Hộ chế là đủ rồi"
Mã Dược nói: " Nếu Bản tướng quân muốn nam chinh đến kinh kỳ, làm Tam Công, bao quát khắp cả Trung Nguyên thì sao?"

Thư Thụ nói: " Chúa công nếu muốn nam chinh đến kinh kỳ, lên chức Tam Công, làm chủ Trung Nguyên, chỉ dựa vào phân chia Bách Hộ chế e là rất khó được việc. Bách Hộ chế có thể có công hiệu cai trị các bộ tộc du mục, thay chúa công duy trì một đạo kỵ binh thiện chiến. Nhưng lại rất khó khăn để cai trị dân chúng người Hán. Nếu chúa công muốn Hà Sáo thuế má dồi dào, dân sinh phồn vinh thì ắt phải dựa vào Quận Huyện chế."
Mã Dược và Giả Hủ liếc mắt nhìn nhau, cười khổ rồi nói: " Tắc Chú có điều chẳng biết, thuộc hạ Bản tướng quân có nhiều kẻ mạnh như hổ báo, chỉ thiếu người có học. Quận Huyện chế chắc chắn không tệ, nhưng Bản tướng quân kiếm đâu ra được chừng đó Thái Thú, Huyện lệnh?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!