HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
212: Bình định quan trung
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
" Dát chi dát chi ~~ "
Dưới bầu trời đêm u ám, bên ngoài thành đột nhiên vang lên những thanh âm quỷ dị.
“ Có tiếng động!” Trên địch lâu thành một tên lính nghiêng tai lắng nghe, hắn hỏi đồng đội ở bên cạnh: “ Hình như bên ngoài thành có tiếng động.”
“ Ừ?” Tên lính kia cũng dỏng tai nghe ngóng một chốc rồi cũng đồng ý nói: “Hình như có tiếng động thật.”
“ Tiếng động gì thế nhỉ?”
“ Ném một cây đuốc ra ngoài thành để xem cho rõ đi.”
Hai tên lính đáng thương này mặc dù nghe nói mấy ngày này có thể có quân địch tập kích thành nhưng chưa liên hệ thứ âm thanh quỷ dị bên ngoài thành với việc quân địch tập kích thành với nhau. Một tên lính nhổ một cây đuốc đang cháy trên tường thành lấy hết sức ném mạnh ra ngoài thành.
" Hô ~~ "
Cây đuốc bay một vòng cung trên không trung rồi bắt đầu rơi xuống. Nó bay ra xa tường thành khoảng chi mươi bước đột nhiên đụng vào một bức tường, chỉ nghe một tiếng động vang lên. Cây đuốc đang cháy đùng đùng vỡ tan ra, ánh lửa bay tung tóe chiếu sang mười bước xung quanh.
Hai tên lính lập tức giật mình trợn to hai mắt.
“ Cái .. cái đồ quái quỷ gì vậy?”
“ Lão Ngưu người có thấy không, hình như nó đang chuyển động!”
“ Người đi nổi hiệu báo động đi, ta đi báo cáo cho đại nhân, nhanh đi!”
" Hưu ~~ "
Hai tên lính vẫn còn chưa kịp xoay người đi thì hai mũi tên sắc bén từ khoảng không bay tới bắn thủng yết hầu của cả hai. Đáng thương thay hai tên lính còn không kịp kêu một tiếng nào đã biến thành hai thi thể ngã xuống nền đất lạnh. Sau một lát tiếng “ Dát chi dát chi” đột nhiên càng trờ nên gấp gáp.
Đô Bá Hòa và đám binh sĩ bị tiếng động ầm ầm xung quanh làm tỉnh mộng. Bọn họ mắt còn ngái ngủ nửa tỉnh nửa mê chạy ra đến mặt thành liền thấy hàn quang của Trảm mã đao lóe sáng liên tiếp, mười mấy tên kỵ binh Ô Hoàn vũ trang đầy đủ đã theo thang công thành xông lên tường thành. Chỉ trong chốc lát mười mấy tên lính đã bị chém chết sạch.
" Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn, cầu treo đã bị chém đứt. Cây cầu treo nặng nề hạ xuống bờ bên kia của hào hộ thành. Sau một khắc cửa thành cũng ầm ầm mở ra. Cửa chính của thành Trường An đã hoàn toàn mở rộng. Trong ánh đuốc chiếu xuống Cao Thuận cầm trường đao dẫn đầu đoàn kỵ binh Ô Hoàn xông vào thành như thác lũ.
Trương Tú chưa tỉnh rượu, vừa bị tên đội trưởng thân binh đánh thức đã nghe tiếng chém giết ngoài cửa sổ vọng vào. Hắn không nén nổi kinh hãi lớn tiếng quát hỏi: “Tiếng động gì vậy?”
“ Tướngquân, quân giặc đã xông vào thành rồi!”
“ Cái gì! ?” Trương Tú cả kinh như nhảy dựng lên ấp úng hỏi: “ Quân giặc đã vào thành rồi sao?”
“ Đúng vậy.”
“ Cái này .. không thể nào!” Trương Tú hét lớn: “ Thành Trường An chắc chắn! Quân giặc chỉ có khinh kỵ binh làm sao có thể mang vũ khí công thành được, bọn chúng hoàn toàn không có khả năng xông vào được trong thành? Chẳn lẽ bọn chúng có thể bay trên trời vượt qua tường thành mà vào?”
“ Tiểu nhân cũng không rõ, dù sao cửa bắc cũng đã bị phá rồi.” Tên đội trưởng thân binh vội kêu lên: “ Cửa đông và cửa tây cũng đã phát hiện có kỵ binh địch chỉ còn cửa nam chưa có động tĩnh gì. Tướng quân hãy nhanh chóng triệu tập quân đội phá vây ở cửa nam đi. Chậm trễ nữa có thể sẽ không kịp đâu.”
Trương Tú ngơ ngẩn nhìn lửa cháy ngất trời ở phía bắc rồi vội vã kêu lên: “ Mau lên, thay quần áo thân binh cho bản tướng quân, tìm cho ta một con ngựa gầy lại đây ..”
“ A?” Thân binh đội trưởng ấp úng hỏi: “Áo giáp thân binh, ngựa gầy? Tướng quân dùng chúng làm gì vậy?”
Trương Tú mắng: “ Ngươi biết cái gì, còn không mau đi đi.”
" Ách ~~ tuân mệnh."
“ Quay lại.”
Tên thân binh đội trưởng không dám chậm trễ vội vã nhận lệnh đi, nhưng vừa đến cửa liền bị Trương Tú gọi giật lại. Đành khổ sở quay lại nhìn Trương Tú hỏi: “ Tướng quân còn gì sai bảo ạ?”
Trương Tú thấp giọng nói: “ Còn nữa tìm trong đám thân binh một người có vóc dáng tương tự như bản tướng quân. Cho mặc giáp trụ và cưỡi ngựa của ta đi trước dẫn đường.”
Tên thân binh đội trưởng nghe vậy đôi mắt sáng ngời nói: “ Tiểu nhân hiểu rồi, tướng quân là muốn dùng cách kim thiền …”
Trương Tú quát lên: “ Còn không mau đi nhanh!”
" Tuân lệnh."
...
Mi huyền.
Dưới bầu trời tối đen, mặt đất vốn bình thường đột nhiên hé mở lộ ra một cửa động, mười mấy tên kỵ binh nhẹ nhàng từ trong cửa động xông ra. Cách đó không xa rất nhiều kỵ binh từ lòng đất tràn ra như kiến. Các tướng quân bắt đầu chỉ huy thuộc hạ xếp thành đội hình.
Xung quanh nơi quân đội đang tập hợp tất cả mấy trăm lang kỵ Ô Hoàn đang tuần tra trên bình nguyên. Bất cứ ai khả nghi đến gần nơi tập trung quân đều bắn chết hết dù là quân đội hay dân chúng! Đây là nghiêm lệnh của Giả Hủ. Để thành việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết, vì có thể bất ngờ tập kích Giả Hủ cơ bản là không thể thương xót tính mạng của dân chúng được.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Phương Duyệt thúc ngựa tới trước mặt Giả Hủ, trầm giọng nói: “ Quân sư, các anh em đều chuẩn bị tốt rồi.”
" Ừ."
Giả Hủ khẽ gật đầu, thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng đêm âm u trước mặt. Ánh mắt thâm thúy lướt qua màn đêm u ám nhìn về phía quân oanh của Từ Vinh. Trận đánh này thật sự quan trọng! Chỉ cần tiêu diệt đại quân của Từ Vinh phía tây ải Đồng quan không còn đội quân nào đáng kể nữa. Chúa công có thể hùng cứ Quan Trung quản lý đất đai ngàn dặm, bá nghiệp đã thành sự thực rồi!
Đột nhiên Giả Hủ thu hồi ánh mắt thâm thúy lại nhìn qua Phương Duyệt nói: “ Phương Duyệt tướng quân, xuất kích!”
" Tuân lệnh."
Phương Duyệt ôm quyền, cao giọng ứng thanh.
...
Đại doanh của Từ Vinh, trong trung quân đại trướng.
Từ Vinh đang cùng Chung Do cùng Dương Thu, Trình Ngân và các tướng bàn bạc xem làm thế nào để di dời dân chúng xung quanh Trường An thì chợt có tiểu giáo bước nhanh vào kêu lớn: “Tướng quân, thám mã phái đi đã trở về đại doanh.”
“ À?” Từ Vinh lạnh nhạt hỏi: “ Có do thám được gì bất thường không?”
“ Chưa thấy có tình hình bất thường nào.” Tiểu giáo nói đến đây ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “ Chỉ là thám mã phái đi do thám hướng đông chưa thấy trở về.”
“ Phía đông Mi huyền?” Từ Vinh cau mày nói: “ Phía đông Mi huyền gần đại doanh nhất theo lý mà nói thì phải trở về trước tiên mới đúng, thám mã các hướng khác đã trở về rồi sao chỉ có hướng đông là chưa về?”
Tiểu giáo lắc đầu nói: “ Cái này tiểu nhân cũng không rõ.”
Từ Vinh cau mày nghiêm nghị trầm giọng nói: “ Phái thật nhiều thám mã đi do thám lần nữa.”
" Tuân lệnh."
" Giết giết giết ~~ "
Tiểu giáo nhận lệnh vừa muốn xoay người đi thì ngoài đại doanh chợt nổi lên tiếng reo hò chém giết.
Từ Vinh liền biến sắc mặt, quay vội người nhìn ra cửa trướng trầm giọng hỏi: “ Có chuyện gì xảy ra?”
Dương Thu, Trình Ngân cùng chư tướng đều lo lắng nói: “ Hình như là tiếng chém giết, chẳng lẽ quân địch tập kích?”
“ Báo ..” Trình Ngân vừa dứt lời liền có một thân binh chạy vào trướng, kinh hoàng hét lên: “ Tướng quân, có việc lớn rồi, không ổn rồi!”
“ Lo sợ cái gì!” Từ Vinh trầm sắc mặt xuống quát: “ Chỉ cần có bản tướng quân ở chỗ này, trờ sập cũng có ta đỡ! Từ từ mà nói, ngoài doanh trại đã xảy ra chuyện gì?”
“ Phù .. phù ..” Tên thân binh thở dóc hai tiếng ấp úng nói: “ Ngoài đại doanh đột nhiên xuất hiện rất đông kỵ binh địch. Quân ta không kịp đề phòng còn chưa kịp tổ chức phòng ngự ( đại đa số quân sĩ của Từ Vinh đang ngủ mê mệt ) Đại doanh phía ngoài đã bị phá rồi.”
Thân binh vừa dứt lời, Từ Vinh còn cố trấn định nhưng Dương Thu và Trình Ngân thì kinh ngạc nhảy dựng lên.
" A!"
" Cái gì?"
" Địch quân đã công phá phía ngoài đại doanh?"
“ Thám mã không phải về báo lại là không có gì bất thường sao? Bọc giặc đáng chết này ở đâu chui ra vậy? Chẳng lẽ từ dưới đất chui lên sao?”
“ Câm miệng hết cho bản tướng quân!” Từ Vinh hét lớn một câu, khiến Dương Thu và chư tướng im bặt. Hắn quay lại hỏi tên thân binh: “ Quân địch có bao nhiên kỵ binh?”
Dương Thu, Trình Ngân cùng chư tướng kinh hoàng sợ hãi hoàn toàn không thể so sánh được với Từ Vinh vẫn rất tỉnh táo.
Từ Vinh không hổ là người dày dạn kinh nghiệm. Càng khi nguy cấp là càng có thể giữ đầu óc tỉnh táo, sáng suốt để nhìn ra cốt lõi của vẫn đề.
Trong lúc còn chưa biết quân địch có bao nhiêu binh lực thì đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng là dẫn đến nguy hiểm! Nếu quân địch chỉ co một số ít kỵ binh cái này chỉ là tấn công quấy nhiễu hoàn toàn có thể ung dung tổ chức phản kích. Nếu như quân địch có đông kỵ binh thì chỉ còn cách hi sinh đa phần binh sĩ ngoài đại doanh để bảo vệ kỵ binh tinh nhuệ trong đại doanh.
Từ Vinh hi sinh binh sĩ ngoài đại doanh, lựa chọn phá vây tất nhiên không phải vì sợ chết!
Từ Vinh cũng là vì bất đắc dĩ. Tình hình hiện tại không cho phép hắn có thể quyết chiến một trận với Mã đồ phu. Chúa công gần như đã tập trung tất cả quân đội về Lạc Dương. Ở Lương châu, Trường An và vùng phụ cận quân đội quá ít ỏi. Trong tay Từ Vinh chỉ có quân ở Quan Trung là tinh nhuệ.
Một khi quân tinh nhuệ bị tiêu hao hết tại đây thì hắn dựa vào đâu để bảo vệ Quan Trung?
Dù bất cứ giá nào thì Từ Vinh cũng phải đem đội kỵ binh Lương châu đột phá vòng vây. Chỉ cần đội quân tinh nhuệ kia còn thì thế cục Quan Trung còn có thể cứu vãn được, ai thắng ai bại còn chưa biết! Chỉ cần vượt qua được giai đoạn khó khăn này, đợi khi chúa công đánh lui được mười tám lộ chư hầu Quan Đông dẫn đại quân trở lại, việc tiêu diệt Mã đồ phu chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Tên thân binh thở dốc nói: “ Cụ thể là bao nhiêu thì không rõ lắm, nhưng ít nhất cũng hơn một vạn kỵ binh.”
" Hơn một vạn kỵ binh! ?"
Đến trấn định như Từ Vinh đôi mắt cũng không khỏi sợ hãi quân số như vậy có thể tiêu diệt tất cả đại quân của hắn! Việc quân khẩn cấp, không còn thời gian để buồn bã và hối hận, lại càng không có thời gian để do dự. Từ Vinh quyết định thật nhanh nói: “ Truyền lệnh các doanh trại bên ngoài hết sức tử thủ, chưa có quân lệnh của bản tướng quân không kẻ nào được lùi lại sau nửa bước!”
" Tuân lệnh."
Tên thân binh nhận lệnh đi ngay.
Từ Vinh lại nói: “ Dương Thu, Trình Ngân, Lý Kham, Hầu Tuyển, Trương Hoành.”
Năm tướng vội tiến lên trước đợi lệnh, đông thanh nói: “ Có mạt tướng,”
Từ Vinh ánh mắt chợt lóe tinh quang chỉ nói một câu: “ Lập tức thống lĩnh tinh kỵ dưới quyền theo bản tướng quân phá vây theo hướng đông!”
" A, phá vây?"
“ Hướng đông, kỵ binh quân địch không phải từ hướng đông kéo tới sao?”
“ Đúng thế, nếu phá vòng vây cũng phải đi theo hướng tây mới đúng chứ.”
Nhóm năm người Dương Thu cũng không phải xuất thân quân sĩ chính quy, ở Lương châu họ làm mã tặc nên tính toán hành động kiểu thổ phỉ vẫn khó mà bỏ được. Lúc này thấy Từ Vinh hạ lệnh phá vây theo hướng đông, không khỏi thấy nghi hoặc khó hiểu.
“ Quân lệnh như sơn.” Từ Vinh cũng chẳng có một câu giải thích, lãnh đạm nói: “ Lập tức khởi hành.”
" Tuân lệnh."
Nhóm Dương Thu năm tướng hấp tấp ôm quyền nhận lệnh đi.
…
Giả Hủ và Phương Duyệt cùng hơn mười tên tiểu giáo, truyền lệnh binh, thân binh hộ vệ đang đứng trên một ngọn núi đất nhỏ cách doanh trại của Từ Vinh không xa. Từ trên ngọn núi nhìn xuống đại doanh của Từ Vinh đã thành một biển lửa. Quân của Mã Dược gồm một vạn kỵ binh chia là mười đội lập đội hình tam giác xông vào trong biển lửa đột kích chia cắt đám quân Lương châu đang kinh hoàng bối rối rồi chém giết, lại chia cắt rồi lại chém giết.
Đại doanh của Từ Vinh hiện đã chìm trong hỗn loạn nhưng mà hiện tại cuộc chiến vẫn chưa lan vào đến các doanh trại bên trong cùng. Hai vạn quân đóng trại diện tích hơn mười dặm, kỵ binh Ô Hoàn muốn vào tận bên trong cũng phải mất không ít thời gian cho nên các doanh trại bên trong của Từ Vinh cũng tranh thủ được một chút cơ hội để chuẩn bị.
Trong tiếng tù hiệu từ trong đại doanh xuất hiện một đội quân giáp trụ chỉnh tề, chính là Tây Lương thiết kỵ.
Hai đội Ô Hoàn thiết kỵ đụng độ với đội kỵ binh Tây Lương này chỉ giao tranh một chút rồi họ nhanh chóng phát hiện ra là gặp phải đối thủ khó xơi nên hai tên bách phu trưởng lập tức cho quân rút lui tản sang hai cánh của đội Tây Lương thiết kỵ ở xa dùng cách cưỡi ngựa bắn cung quấy nhiễu quân địch.
Sau khi đột phá qua được vòng vây của kỵ binh Ô Hoàn thì đội Tây Lương thiết kỵ cũng không ham chiến mà nhằm hướng đông chạy thẳng.
Trên sườn núi đất.
“ Quả là một kẻ thông minh! Từ Vinh dám bỏ qua toàn bộ binh mã trong doanh chỉ lo bảo toàn cho được đội Tây Lương thiết kỵ.” Giả Hủ không nhịn được than thở nói: “ Từ Vinh không hổ là đại tướng số một của tên quốc tặc Đổng Trác. Trong tình hình như vậy vẫn có thể tỉnh táo mà quyết định lựa chọn phương án tối ưu nhất!”
“ Quân sư mới thực là dụng binh quỷ thần khó lường.” Phương Duyệt nghiêm túc nói: “ Từ Vinh mặc dù lợi hại nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay quân sư được.”
“ Không.” GiảHủ mỉm cười lắc đầu nói: “ Chúa công dụng binh mới thực sự đáng được khen là quỷ thần khó lường. Hủ so với chúa công còn kém xa lắm.”
Phương Duyệt ôm quyền cung kính nói: “ Nếu Từ Vinh đã dẫn thiết kỵ Lương châu phá vây vậy mạt tướng cũng nên chạy đến Lưỡng Hà khẩu rồi.”
“ Ừ.” Giả Hủ gật đầu vui vẻ nói: “ Chúc tướng quân mã đáo thành công, Hủ ở đây chờ tin vui của tướng quân.”
" Mạt tướng cáo từ."
Phương Duyệt chắp tay dẫn mười kỵ binh thúc ngựa vội vã đi ngay.
...
Cửa nam Trường An.
Tên giả mạo Trương Tú dẫn hơn mười thân binh thúc ngựa chạy vội ra, trà trộn trong đám thân binh là Trương Tú thật cũng đang thúc ngựa chạy thì thấy lửa cháy sang trưng. Mấy trăm kỵ binh từ trong bóng tối tràn ra như bóng ma. Đi đầu là một viên đại tướng lưng hùm vai gấu cầm ngang mã đao ánh mắt sắc bén nhìn khắp toàn đội quân của hắn như hai ngọn lửa thiêu đốt tất cả bọn hắn.
Viên đại tướng kia không ai khác chính là đại tướng tâm phúc của Mã Dược, Cao Thuận.
“ Các ngươi đừng chạy nữa!” Cao Thuận lạnh giọng quát: “ Cao Thuận cung kính chờ ở đây đón các ngươi lâu rồi!”
“ Cao Thuận! ?”
Trương Tú hít vội một hơi lạnh, ánh mắt tuyệt vọng. Vào lúc này, tại đây lại gặp đại tướng tâm phúc hàng đầu của mã Đồ phu là Cao Thuận, thật đúng là khiến hắn tuyệt vọng.
Cao Thuận giơ cao trường đao chỉ tên giả mạo Trương Tú quát lên: “ Ti đãi giáo úy Chung Do đâu rồi?”
Cao Thuận dẫn khinh kỵ hành quân, không thể nào bắt liên lạc với Giả Hủ và Mã Dược được nên hắn cũng không biết tình hình Lương châu hiện nay ra sao? Càng không biết Ti Đãi giáo úy Chung Do vốn đang trấn giữ Trường An đã theo Từ Vinh dẫn quân đi Lương châu rồi. Nếu như Chung Do vẫn còn trấn giữ Trường An thì Cao Thuận có đánh được Trường An hay không còn khó nói.
“ Chung Do đại nhân?”
Tên giả mạo Trương Tú quay lại phía sau, ngơ ngác không biết trả lời thế nào.
“ Cái tên này thật ngu ngốc” Trương Tú thật mắng thầm trong lòng vội lấy tay ra hiệu cho tên đội trưởng thân binh. Tên thân binh đội trưởng hiểu ý đột nhiên quát lớn: “ Trường An thất thủ rồi, Chung Do đại nhân đã chết, Đổng Trác cũng sắp xong đời, đi theo Trương Tú chỉ có chết mà thôi, mọi người nhanh chạy đi, chạy thôi, a ..”
Trương Tú và hơn mười thân binh cùng kêu lớn rồi đua nhau chạy.
“ Trương Tú?” Cao Thuận thoáng cau mày, lãnh đạm nói: “ Đuổi theo! Đám người này lâm trận phản bội chủ tướng thật không thể tha thứ đem bọn chúng bắt cả về đây. Không cho tên nào chạy thoát xử lăng trì cả đám! Còn tên Trương Tú kia thì quyết bắt sống, nếu không được thì chặt đầu mang về cũng được.”
" Tuân lệnh."
Phía sau Cao Thuận mấy trăm kỵ binh ầm ầm nhận lệnh rồi chia nhau đuổi theo.
...
Lưỡng Hà khẩu.
Đây cũng không phải là một địa danh duy nhất, phần lớn nơi hai con sông giao nhau tạo thành một vùng sông nước rộng lớn đều được dân chúng bản xứ và khách thập phương gọi chung là Lưỡng Hà khẩu.
Trong cơn hoảng loạn, năm ngàn Tây Lương thiết kỵ may mắn đột phá vòng vây hò hét loạn xa chạy từ thượng nguồn xuống.
Trời còn chưa sáng rõ.
Từ Vinh đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy bãi sông mênh mông những nước là nước, hai bờ sông chách nhau cả dặm, lau sậy rậm rạp, một làn gió nhẹ khiến đám lau sậy ngả rạp thành một đợt sóng, tât cả đều như bình yên, tĩnh lặng. Nhưng mà trực giác nhiều năm chinh chiến đã nhắc nhở Từ Vinh, rõ ràng trong đám lau sậy rậm rạp kia có sát khí.
" Hu ~~ "
Từ Vinh gò cương ngựa, đột nhiên giơ cao tay phải. Dương Thu, Trình Ngân chư tướng đang theo sau vội vã gò cương ngựa dừng lại. Lật tức có truyền lệnh binh đem quân lệnh của Từ Vinh truyền đi khắp toàn quân. Toàn bộ kỵ binh Tây Lương từ từ giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn ở trước bãi sông.
Một lúc lâu sau, Chung Do mới cùng mười tên thân binh hộ tống vừa thở hồng hộc vừa chạy đến. Hắn đưa tay lau mồ hôi trán nói: “ Tướng .. tướng quân .. đây .. nơi đây không dừng lại được, đại quân của Mã đồ phu sẽ mau chóng đuổi đến, nhanh chóng di chuyển mới là thượng sách.”
Từ Vinh chỉ ngón tay về phía trước nghiêm nghị nói: “ Đại nhân hãy nhìn.”
Chung Do nhìn theo hướng Từ Vinh chỉ thì thấy một khoảng mênh mông lau lách rậm rạp, vô số lau sậy đang nhẹ nhàng ngả nghiêng trong gió, quan đạo xuyên qua giữa vùng cỏ lau đó. Lau sậy rậm rạp ngả cả ra đường như muốn che lấp cả đường quan đạo.
Từ Vinh trầm giọng nói: “ Trong đám cỏ lau có phục binh.”
" Hô lỗ lỗ ~~ "
Từ Vinh vừa dứt lời thì cách đó không xa vang lên tiếng ngựa hí vang. Trong tiếng vó ngựa chậm rãi một viên tướng giáp trụ gọn gàng cầm ngang ngọn thương dừng ngựa chặn ngang đường đứng như một chiến thần uy phong lẫm liệt.
“ Không hổ là Từ Vinh!” Phương Duyệt trầm giọng quát: “ Tự nhiên lại có thể đoán được mai phục của bản tướng quân.”
Đội hình của quân Lương châu xôn xao hỗn loạn, Từ Vinh trong lòng lo lắng quát hỏi: “ Tướng kia tên họ là gì.”
Phương Duyệt chỉ mũi thương vào mặt Từ Vin hung dung đáp: “ Ta là .. Hà Nội Phương Duyệt.”
" Phương Duyệt thất phu, chịu chết đi!"
Từ Vinh chưa kịp đáp thì sau lưng có một người quát lớn như sấm nổ. Hắn cả kinh quay lại thì thấy viên kiêu tướng Tây Lương là Hầu Tuyển đã nhanh chóng thúc ngựa tiến lên, cây thương nhằm thẳng Phương Duyệt xông tới. Phương Duyệt lạnh nhạt liếc một cái. Tra thương vào yên ngựa! Rút thiết thai cung rồi giương cung lắp tên chỉ thấy “ Viu” một tiếng cổ họng Hầu Tuyển đã trúng tên, thân thể nặng nề rơi xuống dưới chân ngựa.”
" Phương Duyệt thất phu, dám lén bắn tên hại người người!"
Nhìn thấy Hầu Tuyển trúng tên bỏ mạng, Lý Kham, Trương Hoành thường ngày quan hệ với Hầu Tuyển rất tốt cùng lao lên vung đao múa kích xông thẳng vào Phương Duyệt. Phương Duyệt cũng không sợ hãi tra cung rút thương, hai chân thúc mạnh vào bụng ngựa giục ngựa tiến lên nghêng chiến.
“ Choang .. choang ..”
Đột nhiên lúc ba ngựa giao nhau tiếng kim loại va chạm vang dội cả không gian. Phản lực như thác lũ truyền về khiến tay của Lý Kham và Trương Hoành cảm thấy tê dại. Trường đao và thiết kích lần lượt rời tay rơi xuống đất. Thiết thương của Phương Duyệt vừa đâm ra lập tức thu về như tia chớp.
" Bành bành!"
Hai tiếng động lớn nữa vang lên, Lý Kham, Trương Hoành bị thiết thương quét trúng lưng, lần lượt ngã ngựa.
Dương Thu và Trình Ngân nhìn thấy mà sợ vỡ mật còn muốn xông ra trợ giúp thì Phương Duyệt đã nhanh chóng thúc ngựa xông tới đâm Lý Kham, Trương Hoành mỗi người một thương chết ngay tại chỗ.
" Lý Kham!"
" Trương Hoành!"
Dương Thu, Trình Ngân lớn tiếng rống to, đang muốn giục ngựa xuất chiến, lại bị Từ Vinh đưa tay ngăn cản.
Phương Duyệt thu hồi cương thương giơ cao lên trời, một dòng máu đỏ tươi từ mũi thương chầm chậm chảy xuống, gió mạnh thổi qua khiến áo choàng sau lưng Phương Duyệt bay phấp phới khiến hắn càng uy phong lẫm liệt như chiến thần chuyển sinh. Giờ khắc này trong lòng tất cả binh sĩ Lương châu chỉ còn cảm thấy một sự lạnh lẽo lan tràn.
Từ Vinh giơ cao cánh tay lạnh lùng quát lên: “ Chư tướng nghe lệnh, không ai được tự tiện xuất chiến. Hậu quân đổi thành tiền quân, toàn quân theo đường cũ rút lui.”
“ Bây giờ mới nghĩ đến rút lui sao?” Phương Duyệt khẽ lạnh lùng nhếch miệng trầm giọng nói: “ Không cảm thấy đã quá muộn hay sao?”
“ Hả?”
Từ Vinh nghe vậy trong lòng hoang mang hơn.
Phương Duyệt hạ thương chỉ ra phía sau quân Lương châu quát lên: “ Tướng quân sao không quay lại phía sau mà nhìn đi!”
“ Cái .. cái gì! ?”
Từ Vinh chợt thấy kinh hãi, quay vội đầu lại nhìn phía sau đội hình kỵ binh Lương châu đang toán loạn cách khoảng mấy trăm bộ trên bình nguyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đội bộ binh tinh nhuệ dày đặc! Thực sự là bộ binh tinh nhuệ, trọng giáp bộ binh với bức tường khiên chắc chắn chặn ngang đường rút lui của quân Lương châu, phía sau bức tường khiên đó là trường mâu đâm ra tua tủa như rừng.
Dương Thu cũng sợ hãi, run giọng nói: “ Đám quân kia từ chui ra vậy?”
“ Dương Thu tướng quân chẳng lẽ chưa phát hiện sự bất thường ở hai bên quan đạo hay sao?”
Chung Do chỉ về phái hai bên đám bộ binh tinh nhuệ kia. Dương Thu phát hiện ra trên mặt đát trống có những cửa động lộ ra. Chung Do giọng nói đầy nghiêm túc: “ Thì ra là vậy, việc đột nhiên xuất hiện phục binh tại Mi huyền và đám bộ binh kia giống nhau đều là mai phục dưới lòng đất! Do vậy quân ta mặc dù phái đi rất nhiều thám mã nhưng lại không thể phát hiện được phục binh.”
Đôi mắt Từ Vinh không khỏi thoáng tia tuyệt vọng, lòng thầm nghĩ lúc này thật đã lâm vào đường cùng!
Thật ra từ khi tại ngã ba hắn chọn đại lộ phía nam, đại quân của Từ Vinh đã từng bước từng bước một lọt vào cạm bẫy mà Giả Hủ đã tỉ mỉ bày ra và cuối cùng, lúc này đây đã lâm vào bước đường cùng! Nhưng cho dù như vậy, Từ Vinh cũng không quá tuyệt vọng. Là một quân nhân ý chí của hắn vũng như bàn thạch. Chưa đến thời khắc cuối cùng hắn sẽ không dễ dàng buông tay.
Đường cũ đã không thể rút lui được nữa!
Chưa nói đến việc đám tàn binh Lương châu tinh thần hoảng loạn kia có thể đột phá qua sự ngăn cản của đám bộ binh tinh nhuệ hay không nhưng dù có đột phá được đi chăng nữa thì thời gian cũng không cho phép đám tàn binh Lương châu làm như vậy! Không bao lâu nữa quân địch ở Mi huyền sẽ đuổi tới nếu bị đám sói đói Ô Hoàn kia đeo bám thì tàn binh Lương châu sẽ chẳng còn chút cơ hội nào nữa.
Kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm mách bảo Từ Vinh trên quan lộ phía trước mặc dù chỉ có mỗi một mình Phương Duyệt đơn thương độc mã nhưng trong bụi rậm nhất định sẽ có phục binh. Xông lên phía trước phá vòng vây chỉ có thể rơi vào cạm bẫy của quân địch. Cho nên đường này không đi được.
Tiến lên không được lui lại không xong. Bên trái có sông lớn ngăn trở, Đường sống duy nhất chỉ còn chạy sang bên phải trống trải! Nhưng khi Từ Vinh nhìn về khoảng trống trên vùng đất hoang kia thì trong lòng đột nhiên lại thấp thỏm, dấy lên một nỗi bất an. Khu đất hoang kia có thật sự là đường sống của quân Lương châu không?
" Tướng quân!"
" Tướng quân!"
Hai tiếng kêu lớn khiến cho Từ Vinh tỉnh lại quay về với thực tế. Hắn kinh hãi ngẩng đầu thấy Dương Thu , Trình Ngân đang lo lắng nhìn hắn chăm chăm. Thấy Từ Vinh nhìn mình Dương Thu gấp gáp hỏi: “ Xông lên tấn công phía trước hay quay lại tấn công mặt sau hoặc chạy về phái bên phải tướng mau hạ lệnh đi.”
Từ Vinh cắn răng, trầm giọng nói: “ Dương Thu!”
Dương Thu thúc ngựa tiến lên dõng dạc nói: “ Có mạt tướng.”
“ Dẫn năm trăm tinh kỵ đột kích phía trước.”
" Tuân lệnh."
" Trình Ngân!"
" Có mạt tướng."
" Dẫn năm trăm tinh kỵ đi vòng theo hướng cánh phải."
“ Tuân lệnh!"
Dương Thu, Trình Ngân ầm âm nhận lệnh, từ dẫn năm trăm tinh kỵ y lệnh ra đi.
Dương Thu dẫn năm trăm kỵ binh tiến lên mở đường, đi chưa đầy trăm bước trong đám lau sậy hai bên Phương Duyệt có tiếng viu viu liên tiếp tên bay ra đầy trời như mưa trút xuống đầu kỵ binh Lương châu. Dương Thu không tránh kịp cũng trúng hai mũi tên vội vã quay trở về bản trận, năm trăm kỵ binh cũng tổn thất mất một trăm.
Số phận Trình Ngân so với Dương Thu còn thê thảm hơn.
Trình Ngân cùng năm trăm kỵ binh chạy sang phía cánh phải, chưa đi được năm trăm bước thì mặt đất đắt bằng phẳng đột nhiên sụp xuống. Năm trăm cung thủ như ma quỷ chui ra. Trình Ngân thúc quân tấn công đang muốn chém giết đám cung thủ kia chiến mã của hắn đột nhiên khụy xuống vất văng hắn ra xa.
Trình ngân bay trên không trung hơn mười bước mới nặng nề rơi xuống đất. Cú ngã này khiến Trình Ngân đau dớn gần chết. Hắn còn chưa kịp bò dậy thì một cái chân to lớn nặng nề đã dẫm lên đầu hắn khiến mặt hắn lại bị ấn sâu xuống mặt cát.
Khiến chiến mã của Trình Ngân ngã không phải là bẫy ngựa thông thường mà là hố bẫy ngựa và hàng rào cự mã.
Năm trăm kỵ binh theo sau Trình Ngân cũng gặp tai nạn như vậy. Trên mặt hoang nguyên thoạt nhìn như bình thường có vô số hố bẫy ngựa. Kỵ binh Lương châu đang điên cuồng phi tới không cẩn thận bị lọt vào vùng đầy hố bẫy cả người lẫn ngựa đều ngã xuống đồng loạt. Năm trăm cung thủ kia cũng không nhàn rỗi nhanh chóng biến đám kỵ binh Lương châu đang hỗn loạn kia thành những tấm bia sống để tập bắn.
Thấy Từ Vinh chưa thúc đại quân tấn công chính diện mà đồng thời phái kỵ binh đi hai hướng tấn công dò xét, trên mặt Phương Duyệt không khỏi hiện lên nét cười nhạt lạnh lùng. Bên tai hắn vẫn văng vẳng sự phân tích đúng đắn của Giả Hủ với tính cách của Từ Vinh “ Tên Từ Vinh này là người tính tình cương nghị, có thừa sự cẩn thận nhưng lại thiếu sự mạo hiểm, giỏi dùng binh đánh chính diện chứ không giỏi dùng mưu kế.”
Trong đại đa số tình hình thì tính cách của Từ Vinh có thể nói là tố chất của một chủ tướng xuất sắc.
Nhưng việc gì cũng có mặt hại của nó. Trong tình cảnh một đội quân đang bốn bề thọ địch, có một chủ tướng có tính cách như vậy thật là bất hạnh. Nếu một chủ tướngvô cùng cẩn thận như vậy do không biết tình hình quân địch sẽ không dám tùy tiện phá vây lại càng không dám dẫn quân không tiếc bất kỳ giá nào để dẫn quân tấn công về một hướng!
Trung quân của quân Lương châu.
Ở hai hướng đồng thời phát hiện phục binh, Trình Ngân và Dương Thu tấn công dò xét đều gặp phải thất bại đau đớn trong quân Lương châu bắt đầu xuất hiện sự dao động nho nhỏ. May mà các tướng lĩnh đã lập tức trấn an nếu không đã gây thành sự hỗn loạn. Một viên tiểu giáo thúc ngựa tiến lên nói với Từ Vinh: “ Tướng quân theo sự dày đặc của đám tên bắn ra mà đoán thì trong đám lau sậy phía trước quân mai phục có khoảng bốn năm trăm cung thủ, việc quân khẩn cấp cứ mặt trước mà tấn công.”
Từ Vinh lắc đầu, thần sắc nghiêm nghị hỏi ngược lại: “ Sao ngươi biết bốn năm trăm cung thủ này là toàn bộ quân mai phục của địch? Hơn nữa ngoài bốn năm trăm cung thủ kia phía trước chẳng lẽ không thể có hố bẫy? Sao có thể khinh suất đột kích chính diện, đó không phải là cách hành động khôn ngoan.”
Tên Tiểu giáo kêu lên: “ Không còn thời gian nữa đâu. Thay vì ngồi chờ chết sao không thử đánh cuộc một lần. Tướng quân hãy ra lệnh đi!”
“ Không thể hành động lỗ mãng được.” Từ Vinh nghiêm giọng nói: “ Trong lúc chưa dò xét được tình hình quân địch thì không được tùy tiện đột kích. Truyền lệnh của ta lệnh cho năm trăm kỵ binh chia là hai đội vòng qua bãi hố bẫy tấn công phía trước.”
Từ Vinh vừa hạ lệnh năm trăm kỵ binh lập tức phóng đi.
Nhưng mà hai đội kỵ binh kia đều bị đánh tơi tả mà chạy về. Lại xuất hiện thêm hai đội cung thủ mai phục sẵn như ma quỷ tràn ra. Trước hai đội cung thủ này cũng có hàng rào cự mã. Mà hiện tại ngang dọc trong bãi lau sậy rậm rạp cáp hố bẫy, các hàng rào cự mã đã nối liền với nhau thành một đường. Gần như vậy chết đại quân Lương châu ở giữa đường.