HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
214: Liên hoàn kế.
Dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu tầm
“ Tuyệt!” Tào Tháo vỗ tay cười nói: “ Tháo cho rằng kế này có thể dùng được, không biết ý của Bản Sơ thế nào?”
Viên Thiệu ho khan một tiếng giả bộ khó nghĩ nói: “ Nếu mọi người đều cho là Bảo đại nhân nói có lý thì chúng ta tạm bãi chiến, lệnh cho ba quân lui lại phía sau ba mươi dặm tạm ngừng hết thảy các hoạt động tấn công Hổ Lao quan. Còn nữa mau phái người liên lạc với quân của Đổng Trác để Đổng Trác có thể yên tâm điều động quân đội trở về Quan Trung cùng Mã đồ phu lưỡng bại câu thương.”
…
Cùng lúc đó, cách đó cả ngàn dặm ở Lương châu, Mã Dược đang cùng với thái thú Vũ Uy Phó Tiếp đi gặp các danh môn vọng tộc các huyện. Lúc này hắn còn chưa biết tin Cao Thuận tập kích Trường An thành công. Nhưng việc Cao Thuận chiếm được Trường An là phúc hay họa chỉ có trời mới biết được. Đến cơ trí như Giả Hủ cũng không dám đoán định chắc chắn.
Hổ Lao quan, trung quân đại trướng của Đổng Trác.
Lý Nho vội vã đi vào ôm quyền nói: “ Chúa công mười tám lộ liên quân Quan Đông đã lui về phía sau ba mươi dặm hạ trại. Viên Thiệu đã phái người đưa mật thư đến.”
“ Hả?” Đổng Trác đưa tay nhận lấy mật thư không kìm được vui mừng nói: “ Quân Quan Đông quả thật đã rút lui sao?”
“ Đã rút lui thật rồi.” Lý nho vuốt nhẹ râu cằm đắc ý nói: “ Quân Quan Đông không phải muốn tọa sơn quan hổ đấu sao? Hắc hắc, dễ dàng như chúng mong muốn sao.”
Hồng lâu lạc Dương.
Một quý công tử dáng người nho nhã vừa mới bước vào cửa thì vừa vặn có người đi ra. Hai người đều vội vàng nên va vào nhau.
“ Ừm ..” Đổng Trác gật nhẹ đầu hỏi: “ Hết thảy đều sắp xếp tốt rồi chứ?”
“ Đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Lý Nho nghiêm trang nói: “ Phàn Trù tướng quân đã dẫn năm vạn khinh kỵ đi trước, nhanh chóng hành quân đến Hàm Cốc quan để đảm bảo cho Hàm Cốc quan không bị sơ xảy gì hết. Hổ Lao quan để tùy ý Trương Liêu tướng quân trấn giữ tám ngàn quân Tịnh châu thuộc hạ của của Phụng Tiên cũng để lại đây.
“ Ừ.” Đổng Trác gật đầu nói: “ Trương Liêu là tâm phúc của phụng Tiên, thuộc hạ cũ ở Tịnh châu giao cho Trương Liêu thống lĩnh chắc Phụng Tiên cũng có ý kiến gì, cứ sắp xếp như vậy cũng được.”
Lý Nho lại nói: “ Quách Dĩ, Lý Thôi, Dương Phụng, Ngũ Quỳnh bốn vị tướng quân mỗi người dẫn một vạn đại quân chia nhau đi đến Hà Nam, Hoằng Nông, Hà Đông, Hà Nội bốn quận chỉ chờ khi đại quân của chúa đoạt lại được Quan Trung liền có thể trong một tháng đem hơn hai trăm vạn dân chúng xung quanh Lạc Dương ép vào hết Quan Trung.”
Đổng Trác nói: “ Ép dân chúng dời đi là việc lớn, trước khi bắt đầu hành động nghiêm cấm không được tiết lộ chút phong thanh nào.”
Lý Nho đáp: “ Chúa công yên tâm đi việc này chỉ có Nho và chúa công hai người biết được, ngay như là Lý Thôi, Quách Dĩ, Dương Phụng, Ngũ Quỳnh bốn vị tướng quân cũng còn không biết việc này.”
“ Nếu vậy thì tốt.” Đổng Trác gật đầu nói: “ Nếu Văn Tu đã sắp xếp hết cả thì bây giờ có thể yên tâm trở lại Lạc Dương rồi. Sau khi trở lại Lạc Dương, cho đại quân nghỉ ngơi hồi phục, bổ xung lương thảo, trang bị trong ba ngày sau đó toàn quân tiến về Quan Trung phản công.”
Lý Nho cung kính nói: “ Nho xin tuân lệnh.”
Lý Nho không hổ là quân sư hàng đầu của Đổng Trác. Kế này không thể không khen là cao minh được. Lợi dụng tâm lý muốn tọa sơn quan hổ đấu của mười tám lộ liên quân Quan Đông, đột nhiên hóa giả toàn bộ tình hình đang rất nguy hiểm! Quân Quan Đông rút lui, Đổng Trác lập tức có cơ hội rảnh rang, ung dung điều quân phản công ở Quan Trung lại vừa có thể ung dung bố trí độc kế di chuyển dân chúng nhập quan.
Chờ đến khi Đổng Trác đoạt lại được Quan Trung, quân Quan Đông có ý đồ ngư ông đắc lợi thì sẽ rất đau khổ nhận ra Lạc Dương đã trở thành một tòa thành trống. Đương kim thiên tử cùng bá quan văn võ trong triều đình đều đã chuyển về phía tây đến Trường An. Dân chúng ở bốn quận Hà Nam, Hà Nội, Hoằng Nông, Hà Đông đã bị chuyển đi hết để lại cho bọn họ một vùng đất hoang tàn không còn chút gì cả.
...
Hàm cốc quan.
" Hô hô hô ~~ "
Hơn mười khối đá cực lớn đang xé không gian mà tới. Hai khối trong số đó nặng nề dập vào thang công thành. Chỉ nghe “ Ầm” hai tiếng thang công thành bị thủng hai cái lỗ lớn. Bên trong ngổn ngang các thanh trúc bị gẫy, toàn bộ thang công thành đã lung lay muốn đổ xuống.
“ Khốn kiếp!”
Ngoài Hàm Cốc quan, Cao Thuận vung mạnh nắm đấm, chiến thang công thành cuối cùng cũng đã bị phá rồi. Việc đột kích Hàm Cốc quan chẳng còn hy vọng gì nữa. Thở một hơi dài thườn thượt giọng Cao Thuận lạnh như băng: “ Truyền lệnh toàn quân rút lui ba mươi dặm hạ trại.”
“ Tuân lệnh.”
Truyền lệnh binh nhận lệnh đi ngay.
…
Tháng bảy năm Kiến An thứ nhất thời Hán Hiến đế ( tức năm một trăm tám mươi tám sau công nguyên ) quân Lương châu cùng mười tám lộ liên quân Quan Đông chiến đấu giằng co tại Hổ Lao quan gần một tháng bất phân thắng bại. Thứ sử Lương châu Mã Dược thừa cơ hội ngàn năm một thủa tấn công Lương châu, đại tướng dưới trướng là Cao Thuận cũng bất ngờ chiếm được Trường An. Quan Trung cấp báo! Đổng Trác nghe tin liền dẫn đại quân quay về Lạc Dương chuẩn bị về cứu Quan Trung.
Do không muốn thấy Mã Dược mạnh hơn nữa nên liên quân Quan Đông cũng không nhân cơ hội này tiến công Hổ Lao quan mà chọn kế “ Cách bờ nhìn lửa cháy”. Chỉ chờ Đổng Trác mà Mã Dược đánh nhau đến lưỡng bại câu thương rồi mới ra tay thu thập tàn cục.
…
Lạc Dương, phủ của Lý Nho.
“ Phù cuối cùng cũng về đến nhà.”
Lý Nho thờ dài một hơi. Thoải mái duỗi dài hai chân. Trong tiiếng cười thánh thót động lòng người tiểu thiếp Dươg thị vừa cười khúc khích vừa khom người xuống, quỳ quay lưng về phía Lý Nho cẩn thận đấm bóp đôi chân hắn. Lý Nho vừa hưởng thụ sự xoa bóp của Dương thị và đưa tay xoa nắn bờ mông đầy đặn của của nàng. Lý nho thở dài nói: “ Con mẹ nó, ba trăm dặm đường núi kia khiến cho lão phu thê thảm quá, đầu khớp xương như muốn rời ra từng mảnh, ài , già rồi ..”
Dương thị nhìn lại cười một tiếng, đôi mày dãn ra nói: “ Lão gia chưa già đâu, thân thể lão gia vẫn còn cường tráng mà.”
" Miệng ngươi xinh xắn thật đáng yêu."
Trong mắt Lý Nho hiện lên một vẻ nóng bỏng, đưa tay cởi quần Dương thị, cặp mông tròn liền hiện ra trước mắt Lí Nho. Từ trong lòng Lí Nho bùng cháy lên ngọn lửa dữ dội, đưa tay tét lên trên cặp mông xinh đẹp của Dương thị một cái, sau đó hai ngón tay thuận thế đi xuống, tiến vào sâu bên trong giữa hai mông nàng, nhận ra một vùng ẩm ướt nóng bỏng.
" Lão gia ~~ "
Dương thị kêu nhẹ một tiếng, ba phần như không muốn, mà bảy phần như làm nũng. Eo thon chuyển động, cặp mông nhẹ nhàng lay động, như muốn thoát khỏi bàn tay của Lý Nho nhưng cử chỉ lại như mời mọc.
" Được." Lý Nho cười dâm đãng nói: " tinh huyết của ta rồi cũng đến lúc bị nàng hút cạn hết mất thôi."
" Lão gia ~~ "
Dương thị kêu lên một tiếng, ngã vào trong lòng Lý Nho.
Lý Nho ôm chầm lấy thân thể mềm mại của Dương thị, đặt nàng quỳ xuống, sau đó lấy tay nâng mông Dương thị lên kéo tới gần vạt quần của mình. Hắn vén vạt áo bào lên làm chút xương hông lộ hẳn ra, không nói mà vật nọ đã dựng đứng lên rồi, đúng như Dương thị nói, rất là hùng dũng.
" Lão gia." Dương thị vừa nhẹ nhàng ngúng ngẩy cặp mông trắng tròn, vừa quay đầu lại nhìn Lý Nho cười quyến rũ nói: " Nô gia nói cho ngươi chuyện này nha ~~ ai ôi, lão gia ngươi nhẹ một chút."
Không đợi Dương thị nói xong, Lý Nho liền hung hăng hẩy bụng, đâm thật sâu vào trong cơ thể Dương thị. Một trận chiến nóng bỏng qua đi , Lý Nho nhịn không được hít lấy một hơi, sau một hồi lâu mới đưa tay ôm lấy Dương thị đang mềm nhũn mệt mỏi, cười dâm hỏi: " Chuyện gì thế, bảo bối của ta?"
" Huynh đệ nhà mẹ Nô gia thấy trước nhà có hai trăm mẫu ruộng nước, muốn thu mua giá cao. Không nghĩ đến người kia ỷ vào con trai làm giáo úy của bắc thành Lạc Dương . Không đòng ý thì thôi lại còn lên tiếng chửi bới. Nhà huynh ấy nói lại vài câu, mà đại hộ liền gọi tới nhà đánh đập. Đánh một trận thật dã man, hiện tại vẫn còn nằm ở trên giường chưa đi lại được."
Ở cổ đại. Chánh thê địa vị tương đối cao, nhưng tiểu thiếp địa vị thì thấp kém. Trên căn bản, tiểu thiếp giống như kỹ nữ nuôi trong nhà. Tuy nói là gia kĩ, nhưng vẫn bị quy thành một loại kĩ nữ. Chỗ không giống chính là, gia kỹ không cần quan tâm nhiều, chỉ cần hầu hạ một mình gia chủ mà thôi.
Vì vậy, đa phần tiểu thiếp nhà phú hộ nếu muốn tranh thủ ít lợi lộc cho họ hàng thân thích tuyệt không phải chuyện dễ dàng.
Dương thị vừa nói dứt, Lý Nho liền nhíu mày hỏi: " Anh của nàng, là một tên vô lại, người ta lại chả đánh hắn? Không đánh là sai lầm. Ta nói cho nàng biết, anh của nàng biết điều một chút, đừng dựa vào danh tiếng của ta mà làm loạn ở ngoài. Bằng không ta sẽ cho hắn một trận."
Dứt lời, Lý Nho lại nắm lấy eo lưng Dương ở phía trước hung hăng động thân.
" Ai ~~" Dương thị rên rỉ một tiếng, đôi mắt đẹp ướt át ngấn nước, mặt ửng đỏ, mái tóc phất phơ bộ dáng hấp dẫn đến tận xương tủy. Giãy dụa eo không chịu nói: " Lão Gia ngoan. Giải quyết nỗi lo trong lòng ta đi. Không phải chỉ là hai trăm mẫu ruộng nước thôi sao. Ngươi nói một câu không được sao, có được hay không đi ~~ "
" Ôi, hít ~~" Lý Nho hít hai hơi thật sâu, thở dốc nói." Đồ dâm đãng. Nói cho ngươi biết. nhà họ hàng mẹ nàng mua hai trăm mẫu ruộng nước cũng vô dụng. Chỉ là mất oan uổng một số tiền, lại có một kẻ thù. Như thế chỉ có trăm cái hại mà không có một cái lợi, là một việc ngu dốt, nói để hắn quên đi."
Dương thị không hiểu nói: " Tại sao?"
" Bởi vì dân chúng bốn quận Hà Đông, Hà Nội, Hà Nam, Hoằng Nông lập tức chuyển đến Quan trung. Đến lúc đó người cũng không ở Lạc Dương. Nếu vậy hai trăm mẫu ruộng để làm gì?"
" Toàn bộ dân chúng bốn quận di dời đến Quan Trung?" Dương thị càng không hiểu nói: " Tại sao lại phải di dời đến Quan Trung? Lại nói dân chúng kinh kỳ rời bỏ quê quán. Đi xa ngàn dặm đến Quan Trung ăn bằng cái gì, uống bằng cái gì, vậy sẽ chết rất nhiều người đấy?"
" Ngươi một người đàn bà hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lý Nho không cao hứng nói: " Còn nữa, chuyện hôm nay giữa ta và ngươi không được nói cho người khác, với huynh ngươi trưởng cũng đừng nói. Chỉ nói cho hắn biết không nên tiếp tục cái suy nghĩ ngu xuẩn ấy trong đầu nữa, nhớ lấy ?"
Dương thị lẳng lặng gật đầu dạ một tiếng.
…
Ban đêm.
Quý công tử đang giận dữ muốn nổi giận thì đột nhiên phát hiện người đụng phải hắn lại là người quen liền thay đổi, lộ vẻ áy náy nói: “ Đây có phải là Mã huynh không? Có việc gì mà vội vã như vậy?”
Người nọ vốn cũng đang tức giận nhưng thấy đối phương là quý công tử lập tức cũng thay đổi nét mặt cười nói: “ Ui da, thì ra là Dương đại thiếu gia vừa rồi thật là thất lễ.”
“ Khục, không chó gì.” Quý công tử ho khan nói: “ Mã huynh sẽ ngồi với tại hạ một chút chứ?”
Mã công tử nói: “ Không được vừa rồi có gia nô đến tìm nói trong nhà có việc.”
“ Ui da, không hiểu trận gió lành nào đem Dương đại thiếu gia đến đây thế.” Hai ngươi đang nói chuyện thì ma ma từ bên trong chạy ra đón đưa tay đỡ Dương đại thiếu gia đang ở dưới đất lên đoạn quay đầu vào trong đại sảnh gọi to: “ Thúy Hoa, Tiểu Lan, Đỗ Quyên, Thủy Tiên mau ra đây tiếp khách nào, Dương đại thiếu gia đến.”
Mã công tử nghe xong lập tức hai mắt trắng dã, thầm nghĩ Dương đại thiếu gia thật là có phân lượng. Mỗi lần đến hồng lâu đều điểm tứ đại hồng nhân thật là tiền tiêu không hết. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại ai bảo người ta là anh của thiếp yêu nhà quân sư Lý Nho, người mà Đổng thái sư yêu quý nhất.
Có trái núi này để dựa vào còn không thể tiền vào như nước sao.
Dương đại thiếu gia quay đầu lại cười nói: “ Mã huynh có muốn cùng uống với tại hạ vài chén không?”
“ Không được, không được.” Mã huynh cung tay cười khan nói: “Tại hạ không dám quấy rầy Dương đại thiếu gia vấn hoa tầm liễu, xin cáo từ, hắc hắc.”
Dương đại thiếu gia ôm quyền cười nói: “ Nếu như vậy, thứ cho tại hạ không tiễn xa được.”
…
Đêm khuya.
Hậu viện Hồng lâu, trong tịnh xá giữa hồ.
Tiếng âm thanh du dương từ trôgn tịnh xá văng vẳng vang ra trên trời quang đã ánh trăng vằng vặc, cảnh tượng tuyệt đẹp, tựa như tiên cảnh ở nhân gian, phiêu nhiên xuất trần.
Một cô gái trong trang phục kỹ nữ bước tới trước tịnh xá cung kính nói: “ Tiểu thư, Lan nhi có việc gấp cần bẩm báo.”
Loạt âm thanh êm tai đột nhiên dừng lại, từ trong bức mành truyền ra một âm thanh mê ly: “ Lan nhi có chuyện gì thế?”
Lan nhi cung kính nói: “ Dương đại thiếu gia ở đông thành là anh tiểu thiếp của Lý Nho quân sư của Đổng Trác tối nay lại đến hồng lâu. Vừa rồi trong Thúy Hoa lâu uống rượu nghe nhạc vô ý lộ ra một tin trọng đại, nghe nói tin này do em gái hắn là tiểu thiếp của Lý Nho nói ra. Mà Dương thị bảo là do Lý Nho chính miệng nói ra.
“ Hả?” Âm thanh sau bức rèm bỗng trở nên nghiêm trọng hẳn lên: “ Lan nhi, vào đi.”
Lan nhi chậm rãi đứng dậy khom người bức và tịnh xá. Chỉ thấy bên trong là hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương một người tóc như mây bay để xõa xuống ( kiểu tóc của thiếu nữ cổ đại) , đang ngồi gần cửa sổ gẩy đàn. Một người nữa tóc vấn cao ( kiểu tóc của thiếu phụ cổ đại ) khoanh tay đứng hầu một bên.
Lan nhi quỳ xuống xá một cái cung kính nói: “ Lan nhi bái kiến tiểu thư, bái kiến Thuyền nhi tỷ tỷ.”
Ngồi tại cửa sổ gảy đàn không phải ai khác chính là người từng có minh ước với Mã đồ phu. Vì lợi ích đôi bên mà cung cấp tin tình báo cho hắn Điêu Thuyền. Mà đứng hầu một bên chính là thị nữ Thuyền nhi. Thuyền nhi chính là hồng nhân đứng đầu hồng lâu hiện đang là gia kỹ tại tư dinh của tư đồ Vương Doãn.
…
Ngày hôm sau, tại phủ tư đồ.
Trời vừa mới sang, Vương Doãn liền bị một loạt tiếng bước chân làm tỉnh giấc, vừa mới mở đôi mắt ngái ngủ ra thì đã thấy Điêu Thuyền đang thong thả đi vào phòng ngủ. Nàng xoay lưng ngồi xuống cạnh giường. Vương Doãn vén một góc chăn lên Điêu Thuyền liền như con rắn trườn vào trong lòng Vương Doãn. Ôm thân thể mềm mại thơm ngát trong tay Vương Doãn không khỏi sắc tâm bừng bừng.
Vương Doãn ôm chặt thân thể thơ mát mềm mại đến mê người của Điêu Thuyền, dùng má chà sát lên bộ ngựa sữa của Điêu Thuyền, vừa mơn man vừa hỏi: “ Thuyền nhi tối qua về hồng lâu có vui không?”
Điêu Thuyền nhẹ nhàng nói: “ Lão gia, thiếp đã nói với các chị em rồi, coi như đi vào chỗ chết nhưng cũng không còn chút tiếc nuối nào nữa.”
“ Ài ..” Vương Doãn nhìn Điêu Thuyền một lúc lâu không nói rồi bùi ngùi thở dài nói: “ Thuyền nhi, ta vừa thay đổi chủ ý rồi, không định dùng liên hoàn kế để diệt trừ Đổng Trác nữa.”
Điêu Thuyền ngạc nhiên hỏi: “ Vì sao lại thế?”
Vương Doãn khẳng khái nói: “ Ta dù sao cũng là bậc nam nhi sao lại có thể để một cô gái hi sinh vì nước được?”
Thật ra Vương Doãn nói như vậy cũng không phải thật sự đổi ý, chỉ là làm ra vẻ mà thôi.
Điêu Thuyền nói: “ Lão Gia vì lê dân thiên hạ, Thuyền nhi sao có thể tiếc thân bồ liễu được.”
“ Không.” Vương Doãn lắc đầu nói: “ Diệt trừ Đổng Trác có thể dùng biện pháp khác. Tóm lại ta tuyệt sẽ không hy sinh Thuyền nhi đâu.”
Đôi mắt đẹp của Điều Thuyền không khỏi thoáng nét lo âu, bên tai lại nhớ đến lời phân tích của tiểu thư đêm qua. Một khi độc kế của Lý Nho được thực hiện, Mã Dược tướng quân nhất định sẽ không thể nào chống lại được sự tấn công của đại quân Đổng Trác. Việc phải rút về Hà Sáo là tất nhiên. Mà mười tám lộ liên quân Quan Đông sau khi chiếm được tòa thành bỏ không Lạc Dương cũng sẽ tan rã.
Cho nên không tiếc bất kỳ giá nào phải ngăn cản bằng được độc kế của Lý Nho.
Cho nên Đổng Trác nhất định phải chết!
Cho nên liên hoàn kế nhất định phải dùng!
Đây là nhận định của đàn bà, nếu như Mã đồ phu ở Lạc Dương tất nhiên sẽ mắng Điêu Thuyền là đồ đàn bà ngu ngốc! Trên thực tế muốn hóa giải độc kế của Lý Nho cũng không phải khó, nhưng nhất định không nên giết Đổng Trác! Giết chết Đổng Trác đúng là có lợi với Hán thất, nhưng với Mã Dược mà nói thì chắc chắn là họa không phải phúc rồi.
Kỳ thực muốn hóa giải độc kế của Lý Nho chỉ cần đem độc kế này tiết lộ cho mười tám lộ liên quân Quan Đông là xong. Quân Quan Đông không thiếu kẻ cơ trí như Tào Tháo, dưới trướng còn có bao nhiêu túi khôn như Điền Phong tất nhiên sẽ đoán ra được dụng tâm hiểm ác của Lý Nho, rồi sẽ tìm ra được cách để chống lại.
Nếu vậy thì Đổng Trác đừng mơ có thể điều được một binh một tốt nào về Quan Trung.
Đáng tiếc là lúc này Mã đồ phu lại không ở Lạc Dương cho nên những việc kia không thể phát sinh.
Điêu Thuyền nghiêng người, cả thân thể mềm mại nằm hẳn trên mình Vương Doãn, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào mặt Vương Doãn đang gần trong gang tấc, cất giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “ Lão gia ý Thuyền nhi đã quyết.”
Vương Doãn không khỏi thở dài một tiếng im lặng gật đầu.
Vương Doãn mặc dù ti tiện dối trá nhưng cũng lộ chút chân tình trong tiếng thở dài này. Dù sao hai người cũng đã chung đụng một thời gian nếu như không phải vạn bất đắc dĩ Vương Doãn cũng không nỡ đem nàng dâng cho Đổng Trác và Lữ Bố, để hai kẻ lang sói này dày vò chà đạp. Vương Doãn nhẹ nhàng lật người đè thân thể mềm mại của Điêu Thuyền xuống dưới. Chỉ trong chốc lát trong nhà vang lên tiếng rên rỉ gấp gáp khiến kẻ khác huyết mạch phải sôi sục.
…
Lạc Dương trong phủ của Lữ Bố.
Lữ Bố đang buồn bực cùng Tống Hiến, Thành Liêm uống rượu.
" Bình!"
Thành Liên đập mạnh một đám xuống bàn bực tức nói: “ Muốn gì thì tướng quân cũng là danh tướng của Tịnh châu, cũng hiểu rõ Tịnh châu nhất, các hào kiệt các quận ở Tịnh châu ai mà chưa nghe đến uy danh của tướng quân? Cho nên tướng quân phải là thứ sử Tịnh châu mới phải chứ! Trương Tể là cái thá gì chứ?
Tống Hiến giọng đều đều tiếp lời: “ Trương Tể không là cái thá gì nhưng hắn lại có xuất thân là người Lương châu. Ngươi xem các tướng quân mà có quê tại Lương châu như Quách Dĩ, Lý Thôi, Trương Tể, Phàn Trù bốn người này một tấc công cũng không lập được nhưng đều được phong hầu cắt đất cả rồi, còn tướng quân của chúng ta thì sao? Danh nghĩa thì là nghĩa tử của Đổng thái sư, rất oai phong phải không? Nhưng quan hàm thì thế nào? Vẫn là một Hổ bí trung lang tướng ngươi xem như vậy có khiến người ta tức chết không cơ chứ!”
Thành Liêm nói: “ Nói gì thì cũng vậy thôi. Tự nhiên lại để bộ hạ cũ ở Tịnh châu của chúng ta trấn thủ Hổ Lao quan. Tên Lý Nho này chẳng phải là để tướng sĩ Tịnh châu chúng ta chịu chết hay sao?”
“ Im đi, đừng nói nữa.” Lữ Bố ngửa cổ uống cạn chén rượu buồn bã chán nản nói: “ Người đang ở dưới mái hiên, sao lại không cúi đầu được! Hắc.”
Dưới trướng Đổng Trác có hai phe phái lớn xuất thân từ Lương châu và Tịnh châu. Sử sách có ghi lại Đổng Trác bị diệt không phải do mười tám lộ liên quân Quan Đông tiến công mà do không thể giữ được thế cân bằng về lợi ích giữa hai phe phái lớn này. Kết quả là dẫn đến bất hòa trong nội bộ. Đó là nguyên nhân trực tiếp khiến quân phiệt Lương châu đang mạnh mẽ vô cùng dần dần đi theo chiều hướng suy vong.
“ Báo ..” Lữ Bố đang buồn bực không vui thì có gia tướng đi vào bẩm: “ Tư đồ đại nhân mời tướng quân qua phủ thương nghị.”
“ Tư Đồ đại nhân?” Lữ bố ngạc nhiên nói: “ Vương Doãn à? Bản tướng quân xưa nay chưa từng có giao tình gì mà. Vì sao lại cho mời nhỉ?”
Tống Hiến nói: “ Tướng quân, Tư đồ đại nhân là trọng thần trong triều. Thân cận với ông ta cũng không phải việc xấu, tướng quân mau đi đi.”
Thành Liêm cũng nói: “ Hiện nay mười tám lộ liên quân Quan Đông thế quân rất lớn. Lương châu, Quan Trung của Đổng thái sư lại bị Mã đồ phu khuấy đảo loạn cả lên. Chiến sự kết cục ra sao vẫn còn khó nói trước. Tướng quân nên phóng tầm mắt ra xa một chút, tạo cho mình một đường lui. Mà Tư đồ đại nhân vốn nổi tiếng là người cơ mưu quyền biến tướng quân nên thân cận với ông ấy nhiều hơn một chút.”
Lữ Bố suy nghĩ một chút nói: “ Cũng được chuẩn bị ngựa cho bản tướng quân.”
…
Buổi trưa.
Trong phòng khách của phủ tư đồ. Vương Doãn đang thiết yến Lữ Bố lại có một đám ca nữ nhạc công bồi tiếp.
Rượu đã ba tuần, Vương Doãn đột nhiên vỗ tay ba tiếng lập tức có tiếng nhạc thánh thót truyền vào bên trong. Lữ Bố ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy đội ca múa đi vào. Một đội ca muá dung mạo thân hình như thiên tiên đi vào múa hát giúp vui. Lữ Bố vốn là con quỷ háo sắc thấy vậy hai mắt như loé sáng luôn miệng khen hay.
Vương Doãn khẽ mỉm cười, đôi mắt thoáng một nét lạnh lùng khó phát hiện ra.
Lữ Bố đang như mê như say thì tiếng thì tiếng nhạc chợt trở nên nhẹ nhàng mờ ảo tựa như một thiếu phụ phong tư tuyệt đại hiện ra với một tư thế mê người khiến cho trong lòng của Lữ Bố giống như có ngàn vạn kiến bò, chỉ hận là không thể kéo một thân thể mềm mại trước mắt vào lòng.
Đột nhiên trong lúc đó đám ca kỹ kia nghiêng người lui hết ra ngoài. Lữ Bố thấy đoàn ca múa lui ra ngoài hết đang cảm thấy thất vọng thì cả đám ca kỹ lại như bầy bướm bay trở lại. Lữ bố đang giương mắt nhìn thì bỗng nhiên như bị sét đánh. Đôi mắt thoáng chốc trợn to thật lâu mà không dời mắt đi được.
Chỉ thấy ở giữa đám ca nữ kia đã có một mỹ nữ tuyệt sắc, dáng vẻ quyến rũ vô cùng khiến ai cũng không khỏi động tâm.
Vương Doãn ngồi bên cạnh lạnh lùng liếc Lữ Bố đang hoảng hốt như mất hồn nhìn Điều Thuyền chằm chằm không chớp mắt, khóe miệng không khỏi hiện tia cười lạnh, đưa tay vỗ nhẹ một tiếng. Đám ca nữ che chắn xung quanh Điêu Thuyền rồi tất cả liền chia nhau lui ra chỉ còn lại mùi hương nhẹ nhàng vương vấn mãi trong phòng mãi không tan.
Lữ Bố ấp úng hỏi: “ Xin Tư đồ đại nhân cho hỏi, cô nương xinh đẹp vừa rồi là người thế nào trong phủ vậy?”
Vương Doãn vuốt râu cười nói: “ Chính là tiểu nữ.”
Lữ Bố liên tục xoa tay, vui vẻ nói: “ Không ngờ con gái của Tư đồ đại nhân lớn lên lại trở thành bậc quốc sắc thiên hương như vậy, thật khiến người ta mến mộ, không hiểu tiểu thư đã hứa hôn với ai chưa?”
Vương Doãn nói: “ Tiểu nữ vừa mới trưởng thành còn chưa hứa hôn với ai cả.”
“ Cái gì?” Lữ Bố càng vui vẻ nói: “ Nếu vậy thì tốt quán.”
Vương Doãn hỏi: “ Ý tướng quân là thế nào?”
“ A ..” Lữ Bố vội đứng dậy , cúi đầu xá Vương Doãn một cái, cao giọng nói: “ Bố tuy bất tài nhưng cũng mạo muội khẩn thiết xin đại nhân cho kết hôn với con gái của đại nhân, chẳng biết đại nhân có đồng ý hay không?”
Vương Doãn vui mừng nói: “ Tiểu nữ nếu có thể được tướng quân đoái thương có thể nói là tam sinh hữu hạnh.”
Lữ Bố hưng phấn không thôi nói: “ Nói vậy là đại nhân đã đồng ý hôn sự này rồi sao?”
Vương Doãn nói: “ Lão phu nếu nói không bằng lòng thì là quá kiêu ngạo rồi.”
“ Nếu như vậy, thì ngay ngày mai Bố sẽ sai người đem sính lễ đến ha ha ha ..” Lữ Bố cười lớn ba tiếng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì liền vái Vương Doãn cung kính nói: “ Nhạc phụ đại nhân ở trên xin nhận của tiểu tế một lạy.”
…
Đêm hôm đó.
Trong hậu viện của phủ thái sư.
Đổng Trác đang cùng Vương Doãn đi bộ tán gẫu. Mặc dù Đổng Trác quyền thế khuynh đảo trong triều, có quyền sinh sát với bá quan văn võ. Nhưng Vương Doãn lại là trọng thần trong triều hắn cũng muốn thu phục nhân tâm. Đổng Trác xuất thân võ tướng biết rõ rằng dùng vũ lực có thể đoạt được thiên hạ nhưng không thể cai trị thiên hạ. Nếu muốn cai trị thiên hạ đều phải dựa vào những quan văn như Vương Doãn.