HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 353: Mã Siêu bệnh chết
Tháng tám năm Kiến An Hán Hiến đế thứ mười ba, Mã Siêu khải hoàn về triều.
Hôm sau, trên điện Đức Dương.
Ở phía trước bá quan bố trí một cái ghế xếp, chính là tiên tử ban cho thừa tướng ngồi, Mã Dược hai mắt khép hờ, lặng lẽ ngồi trên ghế.
Bá quan bên dưới vô cùng náo nhiều, vừa hay gặp đại triều nghị một năm mới có một lần, có rất nhiều thứ sử các nơi về triều báo cáo công tác, như đám đại quan viên địa phương Ký châu thứ sử Thẩm Phối, Thanh châu thứ sử Tân Bình, Tịnh Châu thứ sử Tân Bì, U châu thứ sử Phùng Kỷ, Sóc châu thứ sử Tự Thụ, Lương châu thứ sử Phó (?), Ung châu thứ sử Pháp Chân, Ích châu thứ sử Trương Tùng, Ti châu thứ sử Cao Can.
Trong ban quan văn, Giả Hủ đánh mặt ra hiệu, Ký Châu thứ sử Thẩm Phối hiểu ý, ra khỏi ban, tấu: "Bệ hạ, thần có bản tấu."
Thiên tử phất tay nói: "Tấu chuyện gì?"
Thẩm Phối nói: "Thập quận tam quốc dưới quyền cai trị của Ký châu thiếu sáu quận thủ, hai quốc tướng, một trăm sáu mươi bảy huyện dưới quyền cai trị của các quận quốc thiếu tổng cộng một trăm linh chín huyện lệnh (trưởng), sự thiếu hụt quan viên với mức độ lớn như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới thông đạt chính lệnh Ký châu và sự ổn định của xã hội, thần khẩn cầu bệ hạ từ trong triều quan chọn ra hiền sĩ tài giỏi để cho ra ngoài làm quận thủ, huyện lệnh trưởng."
"Thần có bản tấu."
"Thần cũng có bản tấu."
"Bệ hạ, thần cũng có bản tấu."
Thẩm Phối vừa dứt lời, Thanh châu thứ sử Tân Bình, Tịnh châu thứ sử Tân Bì, U châu thứ sử Phùng Kỷ cũng bước ra khỏi ban quỳ xuống tấu.
Thiên tử hỏi: "Tấu chuyện gì."
Tân Bình nói: "Thanh châu thiếu bảy quận thủ, chín mươi sáu huyện lệnh trưởng."
Phùng Kỷ nói: "U châu thiếu năm quận thủ, bảy mươi chín huyện lệnh trưởng."
Tân Bì nói: "Tịnh châu thiếu ba quận thủ, ba mươi sáu huyện lệnh trưởng."
"Cái này..." Thiên tử không khỏi rời ánh mắt về phía Tư Đồ Khổng Dung, nói: "Bốn châu Ký, Tịnh, U, Thanh thiếu quận thủ, quốc tướng là hai mươi ba người, huyện lệnh trưởng hơn ba trăm người. Quan viên của Duyện, Dự, Từ châu mới bình định cùng với quận Hoài Nam, Lư Giang chẳng phải càng thiếu hụt nghiêm trọng hơn sao. Khổng ái khanh, không biết các quan trong triều có được bao nhiêu người."
Khổng Dung khó xử nói: "Khải tấu bệ hạ, các quan trong triều chỉ có ba mươi chín người."
Khổng Dung vừa dứt lời, khóe miệng Mã Dược không khỏi phác ra một nụ cười lạnh.
Bắt đầu từ giặc Khăn Vàng, Quan Đông các châu chiến loạn không ngừng, sĩ tộc các châu quận không chết trong binh tai thì cũng lưu vong tới kinh kỳ Lạc Dương. Dẫn tới việt Lạc Dương trở thành nơi tụ tập của thiên hạ sĩ tộc thời kỳ Hán mạt. Song điều bất hạnh là Đổng Trác, Lưu Bị trước sau hai lần loạn kinh, tàn sát sĩ tộc trong kinh, cấu thành đả kích có tính hủy diện cho lực lượng sĩ tộc môn phiệt.
Từ đó về sau Quan Đông lập tức rơi vào chiến loạn nhiều năm, tới khi Mã Dược bình định Hoài Nam thì số lượng sĩ tộc Quan Đông đã gần như tổn hại hết. Kẻ may mắn không chết vì binh tai thì đại đa số cũng tránh nạn tới Giang Đông, Kinh châu. Chỉ có Ích châu, Kinh châu và Dương châu tương đối an định là có số lượng sĩ tộc không không giảm mà tăng. Song Tào Chân, Tôn Quyền không thể để sĩ tộc hai châu Kinh, Dương tới Lạc Dương làm quan được. Mã Dược cũng không thể để sĩ tộc Ích châu ra khỏi Tây Xuyên.
Hiện tại, triều đình Lạc Dương đang phải đối diện với một khốn cảnh gay go. Cho dù là bá quan trong triều cũng có rất nhiều chức vị bị bỏ trống, càng đứng nói tới quan địa phương ở các châu các quận. Rõ ràng, ngoại trừ khai khoa thủ sĩ chọn quan viên ra thì không còn lựa chọn nào khác.
"Cái gì?" Thiên Tử thất thanh nói: "Các quan trong triều chỉ có ba mươi chín người thôi ư? Cho dù cho cả ba mươi chín người này ra ngoài thì cũng không lấp được chỗ hổng quan viên lớn như vậy ở các châu quận Quan Đông?"
Giả Hủ lại đánh mắt ra hiệu, Quang lộc huân khanh Trần Quần hiểu ý, đứng ra khỏi ban tấu lên: "Bệ hạ, thần có đối sách có thể bù đắp sự thiếu hụt quan viên của các châu quận."
"Ồ, là đối sách gì?" Thiên tử vui vẻ nói: "Ái khanh mau nói ra đi."
Trần Quần tâu: "Nghe nói Thanh châu đại nho Quản Trữ có tám trăm đệ tử, tại Sóc châu, Lương châu, Ung châu mở rộng học quán, truyền đạo thụ nghiệp, tới giờ đã hơn chục năm rồi. Hiện tại nhân sĩ có học vấn ở Quan Trung đã lên tới mấy ngàn người. Bệ hạ cớ sao không từ trong đó chọn ra người có tài năng đức hạnh mà đưa tới các quận, huyện Quan Đông làm quận thủ, huyện lệnh trưởng? Một khi như vậy, vừa có thể đề cao tính tích cực của người đọc sách trong thiên hạ, lại có thể giải quyết chỗ trống quan viên địa phương, há chẳng hải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?"
"Bệ hạ, không được!" Trần Quần vừa dứt lời, Khổng Dung vội vàng đứng ra khỏi ban quỳ xuống trước thềm vàng, nghiêm giọng phản đối: "Người đọc sách ở Quan Trung tuy nhiều, nhưng đại đa số xuất thân hàn vi, chính là thứ dân. Từ cổ sĩ thứ có cách biệt, há lại có thể đánh đồng như nhau? Nếu đại lượng đề bạt thứ dân làm quan, không những không phù hợp với lễ nghi mà còn khiến nhân sĩ thiên hạ phải xấu mặt."
Khổng Dung vừa dứt lời, bá quan trong triều nhao nhao gật đầu, có ý tán đồng.
Mắt thấy tình thế sắp nằm ngoài sự khống chế, Mã Dược đột nhiên đứng dậy, nghiêm giọng quát: "Khổng Dung!"
Mã Dược quát một tiếng, giống như là sẩm nổ trên kim điện, tiếng nghị luận của bá quân lập tức ngưng bặt, cả đại điện lộ ra vẻ tĩnh lặng, cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Mã Dược. Bình thường triều nghị, Mã Dược rất ít khi phát biểu ý kiến, nhưng đã phát biểu ý kiến thì cũng luôn nói năng nhỏ nhẹ, hôm nay đột nhiên thần sắc nghiêm nghị, lập tức khiến bá quan kinh hãi.
Không Dung cũng khó tránh hỏi run sợ trong lòng, miễn cường ôm quyền nói: "Thừa tướng có gì chỉ giáo?"
Mã Dược không nhanh không chậm nói: "Cô cho rằng kiến nghị của Trần đại nhân vô cùng hợp lý, tư đồ đại nhân thấy thế nào?"
Mã Dược nói tới đây thì dừng lại, chậm rãi quay người, mặt hướng về văn võ bá quan trên đại điện, lạnh lùng hỏi một câu: "Chư vị đại nhân thấy sao?"
Hà Nam doãn Chung bước ra khỏi ban, quỳ xuống tấu: "Bệ hạ, thần hoàn toàn ủng hộ kiến nghị của Trần đại nhân."
"Thần ủng hộ kiến nghị của Trần đại nhân."
"Thần cũng ủng hộ."
"Thần ủng hộ..."
Chung vừa dứt lời, thứ sử các châu nhao nhao bước ra khỏi ban rồi quỳ xuống, thậm chí ngay cả văn võ bá quan trong triều cũng quỳ xuống một nửa, Khổng Dung quay đầu lại nhìn, bi thương phát hiện ra trừ vài người Tư Không Khổng Trụ, thị lang Chân Dật ra thì văn võ toàn triều đại đa số dưới dâm uy của thừa tướng Mã Dược đã lựa chọn khuất phục.
Thiên tử chỉ sợ Khổng Dung, Khổng Trụ không tức thời mà lấy cái chết ra can gián, vội vàng xua tay nói: "Đã như vậy, trẫm chuẩn tấu."
"Bệ hạ thánh minh!"
Mã Dược quay đầu lại chắp tay với thiên tử, quay người ngồi xuống.
Thiên tử lại nói với Trần Quần: "Trần ái khanh, nhân sĩ có học vấn của Quan Trung không dưới mấy ngàn người, mà quan viên thiếu hụt lại chỉ có mấy trăm người, không biết những quan viên này nên tuyển chọn thế nào đây?"
"Khảo thí." Trần Quần đáp ngay không cần nghĩ ngợi: "Khai khoa thủ sĩ!"
"Khai khoa thủ sĩ?" Thiên tử không hiểu, nói: "Khai khoa như thế nào?"
Trần Quần nói: "Tuyển chọn văn quan thì mở khoa văn, thi các mục như nho học, luật học, truy nguyên, toán học. Tuyển quan võ thì mở khoa võ, thi các mục như quyền thuật, tài bắn cung, tài cưỡi ngựa, binh pháp. Khoa văn, khoa võ chia làm ba bảng, thiên, địa nhân. Mỗi bảng chọn lấy trăm người. Thiên bảng thì cho đỗ tiến sĩ, địa bảng thì cho xuất thân tiến sĩ, nhân bản thì ban cho đồng xuất thân tiến sĩ..."
Trần Quần đêm qua sau khi mật nghị với Giả Hủ, Lý Túc đã bàn định về việc khai khoa thủ sĩ.
Thiên tử cùng với văn võ toàn triều tuy nghe thấy rất mới mẻ nhưng cũng hiểu ngay, chỉ bản thân khai khoa thủ sĩ mà luận, quả thật cũng tính là phương thức tuyển chọn quan viên công bằng nhất. Có điều việc duy nhất khiến bá quan không thể tiếp nhận được chính là phương pháp khai khoa thủ sĩ tuyển chọn quân viên này một khi được thực thi, sĩ tộc sẽ vĩnh viễn mất đi thân phận quý tộc cao cao tại thượng, từ đó không thể không bình khởi bình tọa với thứ dân.
Duy sĩ tộc vi tôn, trở thành duy người độc thư nhân vi tôn.
Trên thực tế, cửu phẩm trung chính chế mà Trần Quần hiến cho Mã Dược để nịnh hót sĩ tộc một cách cực đoan, mà chế độ thi cử do Mã Dược nghĩ ra thì là đàn áp sĩ tộc. Hai phương pháp này tuy trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thái độ đối với sĩ tộc càng cách biệt một trời một vực, nhưng mục đích lại rất nhất trí, đó chính là đưa Mã Dược lên đế vị.
Cử phẩm trung chính chế là nịnh hót sĩ tộc, lấy việc duy trì sự lợi ích của sĩ tộc để đổi lấy sự ủng hộ của sĩ tộc.
Chế độ thi cử thì thông qua việc nâng đỡ người đọc sách xuất thân hàn vi thượng vị, để đổi lấy sự ủng hộ của người đọc sách trong thiên hạ.
Trước mặt Mã Dược, sĩ tộc cơ hồ chính là người đọc sách trong thiên hạ, người đọc sách trong thiên hạ chính là sĩ tộc. Hai người này là hợp hai thành một, nhưng sau khi Mã Dược chiếm lĩnh Quan Trung. Tình hình lại phát sinh biến hóa có tính căn bản. Cái gọi này gọi là phi thương thì bất phú, Mã Dược tận sức nâng đỡ sự phát triển của công thương nghiệp, khiến cho điều kiện cuộc sống của bách tính Quan Trung có cải thiện cực lớn.
Sau khi có cuộc sống sung túc, đệ tử hàn môn cũng sẽ có cơ sở vật chất để cầu học, lại thêm tám trăm đệ tử của Quản Trữ mở trường tư thục như nấm mọc sau mưa, cuối cùng dẫn tới việc Quan Trung xuất hiện mấy vạn học tử hàn môn. Đặc biệt là Pháp Chính tại hai châu Ung, Lương trước tiên thử tiến hành khai hoa thủ sĩ, sau khi từ trong số những người đọc sách tuyển chọn quan viên địa phương, sự nhiệt tình đọc sách của đệ tử hàn môn càng tăng vọt chưa từng có.
Tới hiện tại, sĩ tộc bởi vì chiến loạn mà điêu linh. Người đọc sách hàn môn thì bởi vì Quan Trung lập lại an ninh và trật tự mà xuất hiện lớp lớp, so sánh hai bên thì học tử hàn môn đã chiếm được ưu thế về số lượng có tính áp đáp. Điều kiện thi hành khoa cử thủ sĩ đã hoàn toàn chín muồi, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Mã Dược dám mặc kệ sự phản đối của thiên hạ sĩ tộc mà vẫn dứt khoát thi hành chế độc khoa cử.
Chỉ cần Mã Dược dùng quân đội để duy trì chính quyền, sống qua mấy năm ban đầu, đợi hàn môn đệ tử xuất thân từ khoa cử ở trên quan trường ở các châu, quận, huyện đứng vững. Thế lực của sĩ tộc tàn dư dưới trướng Mã Dược cũng không thể gây nên được sóng gió gì nữa. Cái này gọi là kinh tế là cơ sở quyết định chế độ chính trị, hiện tại trình độ phát triển kinh tế của Quan Trung đã khiến tuyệt đại đa số hàn môn đệ tử đều có thể được đọc sách, như vậy sự thi hành chế độ khoa cử cũng bắt đầu được tiến hành.
Do có sự ủng hộ tuyệt đối của Mã Dược, tuyệt đại đa số quan viên do sợ dâm uy của mà lựa chọn chuyển sang ủng hộ.
Đám thiếu tướng quan viên Tư Đồ Khổng Dung, Tư Đồ Khổng Trụ, và thị lang Chân Dật tuy kịch liệt phản đối, nhưng độc lực nan chi. Cuối cùng thiên tử hạ chiếu phát công văn tới các quận, huyện toàn quốc. Phàm là người muốn cầu công danh, bất luận là xuất thân sĩ tộc hay là xuất thân thứ tộc, bất kể là văn sinh hay là võ sinh, đều có thể vào kinh dự thi. Ngày thi Hương được ấn định vào hạ tuần tháng mười.
Quan chủ kháo cao nhất tất nhiên là do Mã Dược tự mình đảm đương.
Vị trí quan chủ khảo này được coi là hết sức quan trọng. Mã Dược tuy không có văn hóa, nhưng lúc nhỏ cũng xem không ít kịch, biết sau khi vào kinh trúng trạng nguyên thì phải bái sân sư, ân sư trong kịch bình thường đều là tể tướng. Một khi như vậy tân khoa trạng nguyên cũng chính là thành môn sinh của tể tướng, độ trung thành của những môn sinh này đối với tể tướng đều rất cao.
Thiết nghĩ, nếu thiên hạ quan viên đều xuất phát từ môn hạ của thừa tướng Mã Dược, tương lai Mã Dược xưng đế liệu còn có trở ngại gì nữa không?
Trừ thử thực hành chế độ khoa cử, thiên tử còn hạ chiến tấn phong cho Mã Dược làm Lương vương, tăng ấp mười vạn hộ, bá quan trong triều lại một lần nữa trở giáo. Bọn Khổng Dung, Khổng Trụ tuy kiên quyết phản đối, nhưng lại không có sức xoay chuyển trời đất.
Mười lăm tháng tám năm Kiến An Hán Hiến đế thứ mười ba (200), thiên tử chính thức sắc phong Mã Dược làm Lương vương, tứ cửu tích.
Tháng chín, Tào Chân dâng biểu tấu lên thiên tử xin cho Tôn Quyền làm Ngô vương.
Tháng mười, Tôn Quyền thượng tấu thiên tử xin cho Tào Chân làm Sở vương.
Tháng mười một, Tôn Quyền đem ấu muội Tôn Nhân gần mười tuổi gả cho Tào Chân. Ngô, Sở hai nhà chính thức kết minh.
...
Năm Kiến An Hán Hiến đế thứ mười bốn (201).
Tháng giêng, Ích châu thứ sử Trương Tùng trù tính xúi giục Ngũ Khê Man cử binh làm phản.
Tháng hai, Tào Chân để Trương Liêu lưu thủ Tương Dương, dùng Gia Cát Lượng làm quân sư tự mình dẫn ba vạn đại quân chinh thảo Ngũ Kê Man.
Tháng năm, Sở quân đại phá Ngũ Kê Man, có thêm một vạn tinh tráng.
...
Tháng sáu, Tào Chân áp dụng kế sạch của Gia Cát Lượng, xúi giục Nam Trung man nhân làm phản, Ích châu nam bộ Vĩnh Xương, Kiến Ninh, Việt Tây, Tang Ca là ngũ quân phiên nhân đều phản. Phiên vương Mạnh Kha (cha của Mạnh Hoạch - bịa đặt) thống soái mười vạn phiên binh liên tục tấn công mười mấy thành, binh phong bức thẳng tới Chúc quốc của quận Thục, Tây Thùy Chư Khương cũng có nhiều phản loạn, cử binh liên kết với nam man, binh thế rất lớn.
Tháng bảy, Thục tướng Trương Nhiệm thân chinh nam trung, vì thời thiết nóng bức, thủy thổ không quen. Tướng sĩ có rất nhiều người bị bệnh, gặp thất lợi lớn.
Tháng chín, Ích châu thứ sử Trương Tùng bố trí dụ giết phiên vương Mạnh Kha ở dưới Thành đô, phản quân đại bại.
Tháng mười, phiên vương Mạnh Hoạch xâm lược trở lại, tặc thế lại trỗi dậy.
Tháng mười một, Ngũ Khê Man khởi binh hưởng ứng, uy hiếp Tây Xuyên.
Tháng mười hai, Sở tướng Trương Liêu suất quân hai vạn tiến đóng Di Lăng, uy hiếp Ngưu Phúc Phổ, Trương Tùng vội vàng sai khoái mã tám trăm dặm cấp báo về Lạc Dương.
...
Lạc Dương, phủ Lương vương.
Buổi đêm, vào lúc cả nhà già trẻ đoàn viên, trong phủ Lương vương đăng đèn kết hoa, các hạ nhân phó phụ qua lại như thoi đưa, đang bận rộn vô cùng. Trong đại sảnh sáng rực huy hoàng, Mã Dược thân mặc cổn long vương bào ngồi trên án.
Ngoài cửa lớn đầu người lúc nhúc, mấy chục phi tử cùng với hơn trăm nhi nữ xếp hàng chỉnh tề ở trước mặt Mã Dược.
Nữ nhân của Mã Dược nhiều không đếm suể, có điều tuyệt đại đa số đều là không có thân phận, không có địa vị, hoặc là cơ thiếp không có con cái. Tất nhiên cũng không có tư cách xuất hiện ở trong loại trường hợp chính thức như thế này.
Trong tiếng nhạc du dương êm tai, chính phi Lưu Nghiên bước vào trong đại sảnh. Lưu Nghiên tay trái dắt trưởng nữ Mã Nguyệt, tay phải dắt thứ tử Mã An, đi sau một bước phía bên trái là trưởng tử Mã Chinh. Mã Chinh lúc này đã mười tám tuổi, sớm đã thành một thiếu niên ngang tàng, so với Mã Dược, Mã Chinh thiếu mấy phần khí tức phiêu hãn mà lại có thêm mấy phần phong lưu nho nhã.
Có điều trong đôi mắt vẫn hoàn toàn kế thừa gien của Mã Dược, vừa đen lại vừa sáng, lấp lánh áp đảo người khác.
Tiểu nha đầu Mã Nguyệt cũng đã mười hai tuổi, trổ mã trông càng lúc càng xinh đẹp dễ thương, có lẽ vì duyên cơ là nữ nhi đầu tiên, lại thêm Mã Dược dẫu sao cũng là người hiện đại, cho nên đặc biệt cưng chiều Mã Nguyệt hơn.
"Đi đi." Lưu Nghiên vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Mã Nguyệt và Mã An, nói: "Mau tới thỉnh an phụ vương đi."
Mã Chinh dẫn đệ đệ, muội muội bước lên trước một bước, cung kính quỳ xuống trước mặt Mã Dược, cao giọng xướng: "Hài nhi thỉnh an phụ thân, cung chúc phụ thân thân thể khang thái, phúc thọ vĩnh hưởng."
"Ha ha ha..." Mã Dược liên tục gật đầu, nói: "Đứng dậy đi, đứng dậy đi."
"Tạ ơn phụ vương."
Mã Chinh lập tức khấu đầu vái lạy, sau đó đứng dậy rồi cung kính đứng sang một bên.
Mã Nguyệt, Mã An thì sớm dã cười hi hi chui vào trong lòng Mã Dược. Mã Nguyệt thò tay ra ôm lấy cổ Mã Dược, Mã An tuổi nhỏ chân ngắn nên thò tay ra chỉ miễn cưỡng ôm được đùi Mã Dược, miệng không ngừng bi bô đòi "Phụ vương, bế bế!". Mã Dược cười miệng ngoác đến tận mang tai, có lẽ vì tuổi nhỏ, cho nên yêu cầu của Mã Dược đối với thứ tử Mã An không nghiêm khắc như với Mã Chinh.
"Này, Nguyệt nhi, cái này cho con."
Mã Dược mở cẩm hạp ở trên bàn bên cạnh, từ bên trong lấy ra một cái vòng tay đưa cho Mã Nguyệt.
"Oa, vòng tay đẹp quá đi."
Mã Nguyệt vui vẻ nhận lấy, ôm cổ Mã Dược hôn một cái, sau đó vội vã đeo lên cổ tay. Mã An đang ôm đùi Mã Dược không cao hứng, chu miệng lên kháng nghị: "Phụ vương, hài nhi cũng muốn, hài nhi cũng muốn..."
"Được được được." Mã Dược cười cười cúi xuống, bế Mã An lên rồi đặt lên đùi, mở một cái cẩm hạp khác, từ bên trong lấy ra một cái cung nhỏ rất tinh trí đặt vào tay Mã An, cười nói: "Xem phụ vương chuẩn bị cái gì cho con này?"
"Oa, cung!" Mã An vui vẻ thốt lên, ôm lấy cung nhỏ nhìn trái rồi nhìn phải, bộ dạng thích thú không nỡ rời tay, đột nhiên quay đầu lại cười với Mã Chinh, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập biểu tình sùng bái và ngưỡng mộ: "Tương lai lớn rồi, An nhi cũng muốn giống như đại ca một tiễn bắn xuyên chim nhạn ở trên trời."
"Ha ha." Mã Dược không nhịn được xoa xoa cái đầu nhỏ của Mã An, cười nói: "An nhi tương lai lớn rồi khẳng định là một vị đại tướng quân, nói không chừng tương lai còn có thể suất lĩnh đại quân giết thẳng tới phương tây nữa."
Mã An hưng phấn giơ cái cung nhỏ lên, bập bẹ hét lớn: "A, An nhi tương lai sẽ thành đại tướng quân..."
"Được rồi, đừng làm loạn nữa." Lưu Nghiên bước lên trước ôm lấy Mã An, rồi lại nói với Mã Nguyệt: "Nguyệt nhi, mau dẫn đệ đệ đi chơi đi, bên ngoài còn có rất nhiều đệ đệ, muội muội đợi chúc tết phụ vương của con đó."
Mã Nguyệt chu môi lên, dẫn Mã An không tình nguyện chuyển vào phía sau bình phong.
Mã Dược lúc này mới trầm mặt xuống, vẻ mặt nhiêm túc hỏi Mã Chinh: "Ở trong thành hơn một năm, võ nghệ có để hoang phế không?"
Mã Chinh cung kính trả lời: "Hài nhi nhớ kỹ lời giáo huấn của phụ vương, mỗi ngày đều cần luyện võ nghệ, không dám lười biếng."
"Ồ." Mã Dược vuốt chòm râu rậm ở dưới cằm, lại hỏi: "Nói đi, hơn một năm nay ở trong thành học tập trì lý nội chính với Thẩm Phối đại nhân, ngươi có những tâm đắc gì?"
Mã Chinh nghỉ một chút rồi đáp: "Hài nhi cho rằng triều đình là thuyền, bách tính là nước, nước có thể nâng thuyền mà cũng có thể làm lật thuyền. Cho nên triều đình nhất định phải đồng tình với bách tính, tuyệt không thể sưu cao thuế nặng, càng không được phân chia lao dịch một cách vô tội vạ. Bách tính giàu có thì quốc gia mới giàu có, quốc gia giàu có thì hậu cần sung túc, hậu cần sung túc thì quân đội cường thịnh, quân đội cường thịnh thì quốc gia cường thịnh. Vì thế, bánh tính chính là căn bản cho sự cường thịnh của quốc gia."
"Ừ, tốt." Trên mặt Mã Dược lộ ra một tia vui mừng hiếm có, khen: "Tuổi còn nhỏ mà đã có được kiến giải như vậy, đủ thấy ở Hà Bắc hơn một năm, ngươi đã dụng tâm quan sát, dụng tâm học tập. Coi như là không cô phụ một phen tâm huyết của phụ vương."
Mã Chinh vội vàng nói: "Đây là phụ vương giáo huấn có cách."
"Được rồi, trong lòng ngươi cũng đừng có đắc ý quá." Mã Dược xua xua tay, nói: "Phải biết đạo học không có bờ bến. Một chút kiến thức hiện tại của ngươi căn bản không tính là gì cả. Những thứ mà ngươi phải học còn nhiều lắm, còn phải thỉnh giáo thêm mấy vị lão sư, đặc biệt là Giả Hủ tiên sinh. Hết năm không cần phải đi thành nữa, cứ ở lại Lạc Dương đi, mẫu hậu của ngươi gần đây thân thể không được tốt, có thời gian thì ở nhớ ở bên mẹ nhiều hơn." T
Mã Chinh cung kính nói: "Hài nhi tuân lệnh."
Mã Dược nói: "Được rồi, lui xuống đi."
Mã Chinh chắp tay vái một cái rồi cúi người lui ra ngoài đại sảnh.
Chính phi Lưu Minh dẫn Mã Cơ vào thỉnh an Mã Dược, vốn là với thân phận trưởng công chúa của Lưu Minh hoàn toàn nên độc hưởng tôn vinh chính phi, nhưng đáng tiếc là bụng của nàng ta không giỏi tranh đấu, Mã đồ tể cày cuốc trên bụng nàng ta không ít, nhưng sau cùng chỉ ra được một tiểu nha đầu, chính là Mã Cơ hiện tại đang đứng cạnh Lưu Minh. Mã Cơ hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của mẫu thân nàng ta, tương lai lớn rồi rõ ràng là một mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một.
"Nào, Cơ nhi lại đây cho phụ vương bế nào."
Mã Dược đưa tay ra bế Mã Cơ đặt lên đầu gối, Mã Cơ liền ôm lấy cổ Mã Dược rồi ngọt ngào gọi một tiếng phụ vương, khiến cho Mã Dược ngây ngất trong lòng. Phải nói là Mã Dược rõ ràng thích nữ nhi hơn một chút, mỗi ngày ở trong vương phủ nhìn đám nhi tử nghịch đến mức gà bay chó nhảy, Mã Dược đầu như to ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy những nữ nhi xinh đẹp đoan trang như Mã Nguyệt, Mã Cơ, nộ khí ở trong lòng Mã Dược trong khoảnh khắc đều tan thành mây khói.
Mã Dược tặng cho Mã Cơ một chuỗi hoa ngọc trai, tiểu nha đầu theo Lưu Minh hoan thiên hỉ địa lui xuống.
Những người tiếp theo vào thỉnh an Mã Dược là trắc phi Trâu Ngọc nương và Nãi Chân Nhĩ Đóa, theo sau hai nàng là anh em Mã Chiến, Mã Dương, Mã Khởi. Nãi Chân Nhĩ Đóa tuy là phiên phi, nhưng mẫu bằng tử quý (mẹ dựa vào con mà được thơm lây), Mã Chiến nói sao cũng là Lương vương thứ tử, tuy nói vương tử chỉ có một, nhưng Mã Chiến nói sao cũng là thế tử. Thân phận của Nãi Chân Nhĩ Đóa tất nhiên cũng theo đó mà tôn quý hơn.
Anh em Mã Chiến xếp thành hình chữ nhất, ôm quyền cung kính nói: "Hài nhi cung chúc phụ vương thân thể khang thái, phục thọ vĩnh hưởng."
"Tốt, tốt, rất tốt." Mã Dược liên tục phất tay, thái độ đối với anh em Mã Chiến rõ ràng là hiền hòa hơn so với Mã Chinh nhiều, cười nói: "Tốt rồi, mỗi đứa đều lớn cả rồi. Đặc biệt là Chiên nhi ngươi. Ừ, trông cũng giống một con nghé rồi đấy, nghe nói võ nghệ của ngươi cũng tiến cảnh thần tốc, có thể đánh bình thủ với tướng quân Điển Vi rồi. Ha ha, qua hai năm nữa sẽ theo lão tử ra chiến trường."
Mã Chiến nghe vậy liền mừng rơn, vội vàng quỳ một gối xuống cao giọng nói: "Hài nhi cẩn tuân lệnh của phụ vương."
"Ồ..." Mã Dược ngây người, lập tức cười nói: "Đứa nhỏ này, không ngờ lại chơi trò tâm nhãn với phụ vương. Ha ha, tốt, ngươi đã có lòng như vậy, lần tới khi xuất chinh, phụ vương nhất định sẽ dẫn ngươi theo, thế nào?"
"Tạ ơn phụ vương." Mã Chiến lập tức bái tạ: "Hài nhi sớm đã mong chờ ngày này rồi."
"Được rồi." Mã Dược xua xua tay, nói với anh em Mã Chiến: "Các ngươi đều là nam hài tử, hơn nữa đều đã đến vũ chước chi niên (13-15 tuổi), phụ vương không tặng quà cho các ngươi nữa. Phụ vương chỉ cần các ngươi nhớ kỹ một điều, giữa huynh đệ nhất định phải tương thân tương ái, nhất định phải đoàn kết. Huynh đệ giống như là năm ngón tay trên một bàn tay, chỉ có nắm chặt lại thì mới đánh ra được lực lượng."
Mã Chiến cung kính nói: "Hài nhi xin ghi nhớ lời giáo huấn của phụ vương."
"Được rồi." Mã Dược phất tay nói: "Các ngươi lui đi."
Các nhi tử còn lại đang muốn tiến vào đại sảnh thỉnh an Mã Dược thì Điển Vi đột nhiên rảo bước vào trong đại sảnh, ghé vào tay Mã Dược nói khẽ mấy câu. Mã Dược nghe xong lập tức biến sắc, nói: "Thật ư?"
Điển Vi buồn bã gật đầu, thưa: "Thật vậy."
"Mau!" Mã Dược không nghĩ ngợi gì, lập tức hạ lệnh: "Chuẩn bị ngựa, tới phủ Chinh Tây tướng quân."
Nói xong, Mã Dược không để ý đến bọn Điêu Thuyền, Nguyệt Nô Nhi, A Tư Cổ Lệ, Đại Kiều, Tiểu Kiều đang đợi ở ngoài cửa, Điển Vi đã dắt tọa kỵ của Mã Dược đến. Mã Dược vội vàng nhảy lên lưng ngựa, dưới sự thốc ủng của Điển Vi và mấy chục gia tướng lập tức tới phủ Chinh Tây tướng quân.
Phủ Chinh Tây tướng quân lúc này đã bị bao phủ trong sầu vân thảm vụ.
Khi Mã Dược tới ngoài phủ Chinh Tây tướng quân thì huynh đệ Mã Đại, Mã Hưu sớm đã đợi ở ngoài cửa. Thấy Mã Dược, Mã Đại, Mã Hưu vội vàng quỳ xuống, đi bằng đầu gối tới ôm lấy đùi Mã Dược, gào khóc: "Huynh trưởng! Đại ca huynh ấy... sắp không xong rồi, hu hu hu..."
"Sao vậy?" Mã Dược nghiêm giọng gầm lên: "Hôm qua còn khỏe mạnh cơ mà?"
Mã Đại khóc nói: "Lúc chạng vạng đại ca đòi cưỡi ngựa, tiểu đệ cản không được nên đành chiều theo ý huynh ấy. Không ngờ huynh ấy từ trên lưng ngựa ngã xuống rồi phạm phải vết thương cũ. Khi ngự y tới nơi thì đã không cứu vãn được nữa rồi."
"Hai thằng ngu này, cút ra!" Mã Dược đá bay Mã Đại, Mã Hưu rồi vội vàng xông vào đại môn.