HỖN TẠI TAM QUỐC LÀM QUÂN PHIỆT
Tác giả: Tịch Mịch Kiếm Khách
Quyển 2: Bát Bách Lưu Khấu khởi lang yên
Chương 36
Trúng kế dã
Dịch giả: Wezneither
Nguồn: Kiếm hiệp các
Lúc giữa trưa, một cây đại kỳ tại Tùy Huyền thành bắc đón gió tung bay, trên viết bốn chữ lớn “ Tám Trăm Lưu Khấu” như rồng bay phượng múa, dưới cờ, Mã Dược cầm đao đứng thẳng, thần tình ngưng sương, một tên lưu khấu đem một cái tù và từ trên lưng lấy xuống đưa vào trong miệng, phùng mang trợn má thổi lên.
Trong giây lát, một hồi tiếng tù và du dương trầm trọng đã vọt thẳng lên trời.
Hồi tù và du dương đem chúng lưu khấu từ trong giấc mộng đánh thức, lộn xộn om sòm từ trong thâm trạch đại viên của các phú hộ đại tộc chạy ra đến, phóng đến hương hiệu tù và mà tập kết. Mặc dù từ tối ngày hôm trước đến giữa trưa hôm qua đã bôn hành xấp xỉ trăm dặm đường, chiều hôm qua lại tại bên ngoài Tùy Huyền cùng quan quân hung hãn đánh một trận , nhưng tất cả đều là một đám tuổi trẻ tinh tráng hán tử, trải qua nửa buổi chiều phóng túng, đến hiện tại thể lực cùng tinh thần đều khôi phục không sai biệt lắm.
Hai trăm ngươi Quản Hợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng đã chạy đến hội họp, mặc dù uể oải chịu không nổi nhưng bọn họ không có thời gian nghỉ ngơi rồi, Tám Trăm Lưu Khấu phải lập tức lên ngựa chuyển tiến ( rút lui), khẩn trương thực hiện cuộc hành trình mới.
Chiều ngày hôm qua sau khi công chiếm Tùy Huyền, Mã Dược cũng không có toàn lực truy sát quan viên sĩ thân bỏ trốn ở Tùy Huyền, bây giờ tin tức Tùy Huyền thất thủ khẳng định đã truyền đến Phục Dương, đoán rằng đám người Tần Hiệt đều đã biết rồi, bọn họ sau khi nghe tin se có phản ứng ra sao ? sẽ như thế nào đối phó ? Một tai cười dữ tợn nổi lên trên khóe miệng Mã Dược, khi đó, Nam Dương binh muốn không bị đều động toàn bộ cũng khó à.
Vậy để cho đám Nam Dương binh đáng thương đó dùng Tám Trăm Lưu Khấu so bì cước lực ha, đến lúc đó chỉ sợ là ấn xuống hồ lồ lại nổi lên bầu, thấy đầu không thấy đuôi ha ?
Hiệu tù và bất ngờ dừng lại, lưu khấu quân trận đang ồn ào đột nhiên được ngự trị bởi sự im lặng, kim rơi có thể nghe thấy mỗi người đều gồng lưng đứng thẳng tắp, ánh mắtb sáng rực có thần nhìn thẳng về phía trước. Mã Dược trong lòng ầm thầm gật đầu, làm hắn cảm thấy không chỉ vui mừng chính là cổ tinh thần khí chất mà nhóm lưu khấu này triển hiện ra.
Mã Dược phóng mắt nhìn quanh, toàn bộ tặc khấu đều thần tình nghiêm trang, trừ bao thức ắn trên vai và vũ khi trong tay, toàn bộ lưu khấu trên người không có mang theo một chút tạp vật dư thừa nào nữa. Rất hiển nhiên, đám ngươi đã từng là nông phu này đang từ từ thoát khỏi tiểu nông ý thức đã khống chế đối với bọn họ thâm căn cố đế.
………………………………………
Nam Dương quân chịu đói chịu rét mai phục tại ngoài thành nguyên một đêm, thẳng đến sáng ngày thứ hai, lúc chúng quan binh đều gần đông cứng cả, trong Phục Dương thành vẫn không có bất cứ khác thường gì ! Trâu Tĩnh cũng là trầm không nồi khí nữa, khiển khoái mã cùng quan quân trong thành liên hệ , hồi báo nói trong thành không có phát hiện bất cứ cái gì dị thường, quan quân lục khắp toàn bộ Phục Dương thanh, cung chưa phát hiện bất cứ cái gì là tung tích lưu khấu.
Dữ dội rùng mình một cái, Tần Hiệt lại bị hàn khí khắc nghiệt bất ngờ đánh thức, sau hai tiếng ho khan thê thảm, nhìn Trâu Tĩnh bên người my mục đẫm sương hỏi : “ Tử Du, lưu khấu đã có động tĩnh chưa?”
Trâu Tĩnh biểu tình ngưng trọng lắc đầu nói : “ Đại nhân, vẫn không có động tĩnh gì .”
Tần Hiệt biến sắc nói : “ Tử Du, sẽ không phải là quan quân hành động bất cẩn bị lưu khấu phát giác, lưu khấu không dám phát động đánh lén mà trực tiếp bỏ trốn rồi ?”
Trâu Tĩnh lắc đầu nói : “ Hẳn là sẽ không, rừng rậm bốn phía đã biên bố thám mã, trong núi phục cận cũng có nhiều tai mắt quan quân chúng ta giả trang thành thợ săn, nếu như có đại đội lưu khấu điều động, thế tất khó có thể thoát khỏi nhãn tuyến, sớm đã có tin tức truyền về rồi .”
Tần Hiệt nhíu mày nói : “ Vậy thì quái thật .”
Trâu Tĩnh trầm ngâm nói : “ Hạ quan cũng cảm thấy sự việc không tầm thương, nhưng trong nhất thời thực sự không nghĩ ra chỗ nào có điểm khác thường.”
Hai ngươi đang nghi hoặc thì lại có hai gã thám mã vội vàng phóng đến, vẫn còn ở thật xa đã hớt ha hớt hải kêu lên : “ Đại nhân, không tốt rồi ! Không tốt rồi !”
Tần Hiệt trong lòng chấn động, cả kinh bắn người ngồi dậy, thất thanh nói : “ Hà cớ gì hoảng hốt ?”
Hai gã thám mã chạy đến gần trước mặt, một gã kị sĩ trong đó từ trên lưng ngựa xoay người phóng xuống bò đến trước nhuyễn tháp ( một loại giường) cũa Tần Hiệt, mang theo tiếng gào khóc kêu lên : “ Đại nhân, tiểu nhân chính là một tên đồn trưởng dưới trướng huyện úy Tùy Huyền, Tám Trăm Lưu KHấu vào chiều ngày hôm qua đột nhiên giết đến, quan quân bổn huyện vội vàng ứng chiến, bất lợi, Huyện úy Trương đại nhân tử trận, Tùy Huyền đã thất thủ rồi .”
“ A ! ?”
Trâu Tĩnh kinh ngạc mắt trừng khểu ngốc.
Tần Hiệt ngẩn ra trong giây lát nguyển bổn sắc mặt xám ngoét đột nhiển đỏ rực, chợt há miệng phu ra một ngụm máu tươi, rống lớn : “ Trúng kế rồi ! Trúng phải kế giương đông kích tây của Mã Dược rồi ! Tử Du hại ta, Tử Du hại ta, Tử Du hại ta rồi ~~~”
Tần Hiệt kêu lớn ba tiếng, choáng váng bất tỉnh trên nhuyễn tháp.
“ Đại nhân !”
Trâu Tĩnh hoảng sợ nhảy dựng lên, vội vàng rảo đến xem xét, may mắn là Tần Hiệt vẫn còn hô hấp, lúc này mới ổn định tâm thần một chút, đứng dậy hướng truyển lệnh binh bên người nói : “ Truyền lệnh, đại quân lập tức khời hành, khai tiến Phục Dương Thành, đồng thời phái khoái mã thông tri cho Hoàng Trung, Thái Mạo, Ngụy Hòa ba vi tướng quân, lập tức suất quân vào thành ! Đi mau !”
Ba con khoái mã như phong quyển tàn vân, hướng đến Phục Dương thành bắc, thành tây cùng thanh nam phóng đi, Trâu Tĩnh lại chán ản nặng nề ngồi xuống mặt tuyết, trước mặt một mảnh u ám, trúng kế rồi, đích xác trúng kế rồi, trung gian kế của gian tặc Mã Dược đó rồi ! Tiểu muội Trâu Ngọc Nương tuy chưa chắc có việc bối tiết với giặc, nhưng khăng định là bị lưu khấu lợi dụng rồi, nàng có thể từ trong ổ giặc trốn thoát ra, việc này bản thân hắn lại sai lầm rồi, sớm nên biết, sớm nên nghĩ đến việc này a !
Nghĩ đến nỗi đau, Trâu Tĩnh phẫn hận giậm chân, ân hận đến xanh cả ruột.
Hai canh giờ sau, Phục Dương huyện nha hậu đường.
Tần Hiệt cuối cùng cũng u ám tĩnh lại, trước nhuyễn tháp, Trâu Tĩnh cúi đầu ủ rũ, đầy mặt xấu hổ, Thái Mạo, Hoàng Trung, Ngụy Hòa chứ tướng, không phải là căm phẫn đầy minh, cũng là thần tình sợ hãi, mọi người đều không có chủ ý .
“ Ba !”
Hoàng Trung song chưởng đánh vào nhau, căm phẫn nói : “ Đại nhân, thỉnh cho phép mạt tướng đi đem tiểu tiện nhân bắt đến, để trước mặt chư vi đại nhân một kiếm đâm chết ! Y dám thông đồng tặc khấu lừa gạt quan quân, phá hỏng đại sự chúng ta, thật sự đáng hận, đáng hận !”
Trâu Tĩnh thần sắc ảm đạm, không dám xuất ngôn ngăn cản, nếu như Trâu Ngọc Nương thực sự có tội danh bối tiết thông tặc, không những bản thân nàng tiểu mệnh khó giữ, chỉ sợ toàn bộ Nam Dương Trâu gia đều dính phải tai ương rồi ! Đây chính là tôi tru di cửu tộc nha, tiểu muội ơi tiểu muội, Trâu gia chỉ sợ bị hủy trong tay ngươi rồi.
Tần Hiệt yếu ớt khoát tay, u ám nói : “ Tùy Huyền thất thủ, là bổn quan không tra xét rõ ràng, nay việc đã như vậy, nói nhiều vô ích. Tám Trăm Lưu Khấu sai khi tập chiếm Tùy Huyền, tất nhiên trong đêm nam hạ, chạy tập Giang Hạ, nay quan ta cùng chúng dĩ nhiên đã cách xa trăm dặm, Giang Hạ binh lại không biết ở nơi nào, cục thế nguy rồi .”
Trâu Tĩnh thở dài một tiếng nói : “ Đại nhân, qua việc hôm nay Tĩnh vốn không nên nói nhiều, nhưng có một lời không nói không được .”
Tần Hiệt ầm trầm nói : “ Nói đi .”
Trâu Tĩnh nói : “ Mã Dược trí kế hơn xa chúng ta, Tám Trăm Lưu Khấu dưới sự thống ngự của hắn, dĩ nhiên không cùng Hoàng Cân tặc khấu ngày trước đề cập cùng nhau, cứ như vậy truy giết chỉ sợ không phải là biện pháp, nếu hành bất cẩn sợ rằng lưu khấu thừa dịp phản kích, không bằng lui binh ở thành mà thủ, chờ đợi lưu khấu đến tấn công, mới là thượng sách .”
Tần Hiệt lạnh lùng liếc Trâu Tĩnh một cái, cao giọng nói : “ Tử Du ý muốn bổn quan chết nhanh phải không ?”
Trâu Tĩnh biến sắc nói : “ Đại nhân sao lại xuất lời ấy ?”
Tần Hiệt cao giọng nói : “ Nay Hà lão thái gia ở trong tay tặc khấu, Đại tướng quân không đến vài ngày liền biết tin, đến lúc đó triều đình tức giận, Tử Du làm sao cứu ta ?”
Trâu Tĩnh tắc khẩu hết lời .
Hoàng Trung cung kính nói : “ Đại nhân, mạt tướng nguyện mang một tiêu binh mã bắt chước lưu khấu khinh trang tật tiến, thề chết cứu về Hà lão thái gia, giúp đại nhân lấy công chuộc tội, tránh qua kiếp này .”
Thái Mạo lạnh lùng nói : “ Hán Thăng có nhớ binh bại Lão Hà Câu không ?”
Hoàng Trung tắc sắc nói : “ Thử nhất thời bỉ nhất thời ( ko hiểu rõ lắm)! Lão Hà Câu bại trận, tội liên quan thực sự là do mạt tướng khinh địch mạo tiến phạm phải binh gia đại kị, nay mạt tướng đã biết sự lợi hại của Mã Dược, tuyệt sẽ không dẫm vào thất bại .”
“ Thái Mạo cao giọng nói : “ Điều đó khó nói à .”
Hoàng Trung dữ tợn nói : “ Đại nhân, mạt tướng nguyện lập quân lệnh trạng, thề bắt chém Mã Dược, cứu về Hà lão thái gia .”
Hoàng Trung cùng Thái Mao trong lúc tranh cãi, trong lòng Tần Hiệt dĩ nhiên có kế sách, hít thật dại một ngụm, thấp giọng nói : “ Mã Dược xảo trá, chỉ có Hán Thăng một đường nhân mã sợ không là địch thủ, chư tướng nghe lệnh !”
Hoàng Trung chư tướng ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay ôm quyền.
“ Lấy Hoàng Trung làm chủ tướng, Thái Mạo, Ngụy Hòa làm phó tướng, dẫn quân 3000 khinh trang tật tiến, ngay trong đêm nam hạ, chạy tập Tùy Huyền, một khi thám thính được lưu khấu hành tung liền bắt chết lấy, đợi Tám Trăm Lưu Khấu lương tẫn binh bì ( hết lương kiệt sức), đem một cổ ác khí này kích diệt, chứ tướng nhớ kĩ, quyết không thể giữa đường phân binh, tránh cấp cho Tám Trăm Lưu Khấu cơ hội lợi dụng.
“ Tuân lệnh !”
Hoàng Trung, Ngụy Hòa sang sảng đáp ứng, Thái Mạo lại miễn cưỡng chắp tay .
Tần Hiệt nói : “ Bổn quan tự dẫn trung quân 100 tọa trấn Phục Dương, hầu chờ ba vị tướng quân tiệp báo ( thiệp báo tin mừng) .”
Hoàng Trung nghiêm mặt nói : “ Mạt tướng nhất định không phụ tướng quân giao phó, nhất đinh chém được Mã Dược thủ cấp, cứu về Hà lão thái gia .”
Tần Hiệt phất tay, Hoàng Trung chư tương xoay người rời đi .