Vũ Thiên Minh phục hồi lại tinh thần, nhìn Khải Nguyên, theo quán tính lắc đầu.
Vũ Khải Nguyên đi lại, đút hai tay vào túi quần, lông mày không khỏi hạ xuống.
- Lúc nãy em nhìn thấy 2 cô bé từ đây bước ra, có chắc là không có gì không?
Vũ Thiên Minh mâu thuẫn, dán chặt mắt vào em trai, hồi lâu cũng mở miệng:
- Anh có cảm giác... con bé hình như vẫn còn tồn tại trên đời này, nhưng mà anh lại không biết chính xác, anh thật sự không rõ!
Vũ Khải Nguyên nghe đến đây, toàn thân truyền đến một cảm giác chua xót, mặt mũi xen vài tia phức tạp.
***
“Người con trai lúc nãy cho mình cảm giác rất quen thuộc, giống như mình đã gặp trước đó rồi vậy. Rốt cuộc dạo này mình bị làm sao vậy? Gặp ai cũng có cảm giác quen hết là sao chứ? Chuyện này là thế nào?”
Khiết Như đi cùng Vũ Di được một đoạn, chợt nhận ra có gì đó bất thường trong chuyện này, theo phản xạ quay đầu, chạy vụt đi.
Phong Vũ Di bị bỏ lại, ngơ ngác nhìn theo sau, vô lực gọi tên nó.
Lúc Khiết Như quay lại tìm Thiên Minh, anh căn bản cùng Khải Nguyên trước đó đã đi rồi, không một chút dấu vết.
Nó đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, hơi cúi đầu, thất vọng, nhủ:
- Không thể nào là anh ấy, mình suy nghĩ quá nhiều rồi!
Dứt lời, Khiết Như hít sâu, ngẩng cao đầu, xoay người.
Thời điểm Khiết Như vừa xoay người, đúng lúc một nam nhân khác trùng hợp cũng có mặt, anh đi đến, vươn tay, nắm lấy tay Khiết Như.
- Cô bé, khoan đi vội, ở đây với anh một chút có được không?
***
Ở một diễn biến khác trong lớp học.
Phong Vũ Di trước đó còn cho rằng mình gặp được soái ca, không ngờ ngay cả một chút hi vọng cũng không có, vô lực nhìn vị giáo sư già giảng bài, hai tay chống lên cằm.
Nhớ đến nó, mặt mũi càng thiểu não.
Rốt cuộc Tiêu Khiết Như chạy đi đâu rồi chứ? Cô sắp phát điên rồi!
Đằng Diệp ngồi bên cạnh Anny, tùy ý nhìn cô cười, song, lôi giấy ra, viết vào trong gì đó, cuối cùng, truyền cho Phong Vũ Di.
Phong Vũ Di nhận lấy, hơi khó hiểu, mở ra xem.
“Cậu đang chờ soái ca à? Nếu vậy để tớ giới thiệu cho được không? Ông anh họ tớ là một hot boy đấy!”
Đọc xong, Phong Vũ Di mỉm cười.
Tranh thủ vị giáo sư không để ý, nhanh cúi đầu, đáp lại thông điệp từ Đằng Diệp, thẳng thắn truyền sang Ji.
“Được thôi, tớ không có ý kiến. Xin giới thiệu tớ là Phong Vũ Di, cứ gọi là Anny được rồi.”
Ji đọc xong cũng mỉm cười, nhanh chóng hồi âm lại Anny.
“Tớ là Đằng Diệp, cứ gọi tớ là Ji, rất vui được gặp cậu.”
....
Thế là cuộc truyền giấy qua lại giữa hai cô nàng cứ như thế diễn ra, cho đến khi vị giáo sư già cảm nhận được bất thường, quay mặt xuống cả lớp.
- Hai em đang khinh thường tôi sao?
Giáo sư nói, Đằng Diệp phản ứng kịp, nhanh nhẹn giấu tờ giấy trong ngăn bàn, phối hợp diễn tròn vai diễn vô tội với Vũ Di.
- Hai em...
- Giáo sư, em đến trễ!
Khiết Như vừa nói vừa vịn tường, người hơi cúi xuống thấp một chút, thở gấp gáp.
Lập tức, hàng loạt cặp mắt đổ dồn về phía Tiêu Khiết Như, tức khắc khiến cô gái nào đó thấy chua xót, nó ngẩng mặt cười gượng.
Vị giáo sư già nén giận, tay chỉ thẳng về phía Tiêu Khiết Như.
- Em...
Sau đó chỉ vào Phong Vũ Di.
- Em..
Cuối cùng là Đằng Diệp.
- Và cả em...
Cứng giọng, ra phán quyết:
- Ra ngoài đứng hết tiết ngay cho tôi!
Phong Vũ Di bức xúc, đứng nhanh dậy.
- Thưa giáo sư, tại sao chứ? Thầy có biết tụi em là ai không hả?
- Tôi mặc kệ 3 em là ai, mau ra ngoài đứng cho tôi, nếu như còn muốn học ở đây!
Giáo sư nghiêm khắc nói.
- Thầy...
Phong Vũ Di cứng họng, Khiết Như cũng không nói thêm gì, quay đầu, ra hành lang chịu phạt, Vũ Di cùng Đằng Diệp sau đó cũng ngoan ngoãn bước ra ngoài.
***
Kết thúc buổi học đầu tiên không suôn sẻ, Khiết Như không đi cùng Vũ Di đến thư viện mà trực tiếp chạy lên trên tầng thượng, thiểu não thở thườn thượt.
Lúc này, Tân Khánh Huy trùng hợp cũng xuất hiện, anh tùy ý đi đến sau lưng Tiêu Khiết Như, không kiềm được, châm chọc:
- Thiên thần nhỏ, em có chuyện buồn sao?
Khiết Như bị làm phiền, tâm trạng không mấy vui, theo phản xạ quay đầu, lạnh lùng lướt qua anh.
Lập tức, Tân Khánh Huy biết được liền chặn Khiết Như lại, hai tay đồng thời cũng để ra sau lưng, bày ra bộ dạng vô cùng thần bí.
Khiết Như dừng lại, khó chịu liếc nhìn anh.
- Anh rốt cuộc muốn gì chứ?
Lời lẽ vừa vặn làm cho trái tim Tân Khánh Huy tan nát, chua xót, hạ thấp giọng:
- Giận anh sao cô bé? Nếu vậy cho anh xin lỗi có được không? Anh không cố ý khiến em bị phạt đâu!
Khiết Như không thỏa hiệp, hai mắt vẫn không khỏi cay đắng nhìn Khánh Huy.
Paul chột dạ, thành khẩn:
- Anh có quà muốn tặng cho em, đảm bảo khi em nhìn thấy nó sẽ hết giận. Khiết Như, em đoán xem là thứ gì?
Nó thẳng thắn, trả lời:
- Tôi không biết!
Tân Khánh Huy phì cười, vui vẻ lôi từ phía sau ra một đóa hoa, Khiết Như nhận ra là hoa hồng, theo quán tính vươn tay ra, sờ vào cánh hoa màu đỏ thắm, lập tức, gương mặt nhỏ đanh lại, đại não truyền đến một trận đau gay gắt.
Cuối cùng, Khiết Như không chịu được, tức tốc chạy vụt đi.