Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 15: Thanh Xuân Vĩnh Viễn Không Lặp Lại.


trước sau

Sáng hôm sau, tại lớp bình thường loại A.

Nơi được tập trung lựa chọn những thành phần có khiếu âm nhạc nổi trội, mục tiêu đề ra trong việc lựa chọn học sinh ưu tú lần này, trước hết cần phải vượt qua bài kiểm tra violon và piano, tùy theo sở trường của mỗi học sinh mà lựa chọn nhạc cụ, mỗi năm sẽ tuyển chọn một lần, hầu như đều rất ít người vượt qua kỳ thi này, cả 3 trước đó cũng có nghe giáo sư từng nói qua, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp.

Khiết Như gần đây vì nhiều chuyện xảy ra, tâm trạng liền có chút không ổn định, cũng may phần kiểm tra đầu tiên không phải nó, vừa vặn khiến nó có thể chuẩn bị đủ tinh thần.

Đoạn, từ bên ngoài lớp học, truyền đến một giọng nói quen thuộc.

- Giáo sư, phiền ông dừng lại một chút!

Lời vừa dứt, cả lớp liền giương mắt nhìn ra, không những 1 mà là 6 người, Khiết Như nhận ra người con trai hôm qua, không khỏi kinh hô.

Là người cho nó mượn ô và áo choàng không phải sao? Từ chiếc khuyên tai, cách ăn mặc, cho đến 5 người bên cạnh cũng đều rất giống nhau, hơn nữa bọn họ còn đi chung, không lẽ bọn họ là...

- Đẹp trai quá!

Nữ sinh 1 nói.

- Trai lớp đặc biệt quả là có khác a!

Nữ sinh 2 tiếp lời.

-...

Bao nhiêu tiếng tán thưởng đều lần lượt vang lên, Phong Vũ Di nghe đầy tai, lại hân hạnh được chứng kiến, tuy có chút kích động, nhưng vẫn không quên bây giờ đang là tình hình gì, giật giật áo Khiết Như.

Tiêu Khiết Như giật mình, quay lại nhìn Vũ Di, Phong Vũ Di tinh tế ghé sát vào tai nó, cô thủ thỉ:

- Tập trung nào Khiết Như, mấy tên này chuyên dùng sắc đẹp để khiến người khác sụp đổ. Mày đừng vì mấy tên này mà bỏ qua cơ hội vào lớp đặc biệt, đến đó rồi từ từ mà ngắm!

Nghe thấy nó cười cười.

Vị giáo sư già chăm chú nhìn cả bọn, vui vẻ ừ một tiếng, người đó cũng nhìn ông gật đầu, tùy ý đặt chân vào lớp học, theo sau còn có thêm 5 người, Nike, Bin, Ken, Paul và cuối cùng là EB, bọn họ được sắp xếp ngồi ở hàng ghế đặt cuối lớp, thuận tiện tham dự cuộc tuyển chọn lần này, vừa vặn làm vô số trái tim nữ sinh trong lớp học tan nát.

Trong khi cả 5 người còn lại đều nghiêm túc xem xét, cá nhân Nike lại đến vì Khiết Như, không khỏi rời khỏi cô gái nhỏ đối diện, cho dù là nhìn từ phía sau cũng vô cùng hoàn hảo.

Khiết Như có cảm giác luôn có người nhìn mình, theo phản xạ quay đầu, liền nhận được nụ cười ấm áp từ chỗ Vũ Thiên Minh, Phong Vũ An và Tân Khánh Huy, lập tức nhanh đáp lại bọn họ bằng nụ cười tươi rói.

Vũ Khải Nguyên là lần đầu tiên nhìn thấy Khiết Như cười, toàn thân ngay lập tức chấn động.

Khiết Như từ nhỏ đã vô cùng xinh đẹp, khí chất thoát tục, hơn nữa khắp người đều tỏa ra mùi hương rất quyến rũ, mỗi lần nhìn Khiết Như, anh đều hận khi xưa không thể đối tốt với nó hơn một chút, bây giờ hối hận càng không thể giải quyết được bất cứ điều gì.

Hạo Thy Nhật ngồi bên cạnh Vũ Khải Nguyên, trông thấy vẻ mặt đó của Nike, nham hiểm cười một cái.

- Mày quen với cô bé đó sao?

Nghe thấy, Vũ Khải Nguyên giật mình, hơi xấu hổ gật đầu.

- Phải nói là biết rất rõ là đằng khác, vì cô bé này, tao đã sống không bằng chết, thật sự không thể dứt ra được!

Hạo Thy Nhật bất động thanh sắt, quay lại hướng mắt nhìn về Tiêu Khiết Như, đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Nha đầu này, cư nhiên còn nợ anh một thứ!

Giống như Nike nói, cô bé này thật sự rất khó để dứt ra, nhất là cả người lại mềm mại như gấu bông, vừa chạm vào đã khiến anh hồ đồ, khẳng định là độc nhất vô nhị.

Tuy nhiên, Hạo Thy Nhật lại không lộ sơ hở, bình thản, đáp:

- Rất bình thường, không có gì đặc biệt cả!

Vũ Khải Nguyên liếc mắt nhìn Thy Nhật, hơi rũ mày.

- Đừng vội đánh giá thấp Khiết Như, tao không cho phép ai xem thường con bé, cho dù là mày đâu!

Hạo Thy Nhật không vội kích động, đối mặt Vũ Khải Nguyên.

- Được, không đụng chạm đến tiểu thiên hạ trong lòng mày!

Từng vị trí ngồi cuối cùng cũng đã được di chuyển, lần lượt sắp đến lượt tụi nó, Khiết Như không thể không lo lắng, tâm trạng có phần không ổn định.

Bài kiểm tra lần này tương đối khó, tất cả cảm giác của bản thân phải viết ra thành đoạn nhạc, căn bản có một chút bức người, Khiết Như càng nghĩ càng chua xót.

- Mời em Đằng Diệp.

Đến lượt của Đằng Diệp, tiếng vị giáo sư dõng dạc gọi tên cô, bọn nó biết Ji cũng lo lắng, đồng loạt nhìn cô gật nhẹ đầu.

- Ji à, cố lên nha!

Tụi nó vừa nói vừa nháy mắt với cô, Đằng Diệp cũng tinh tế cảm nhận được, cô mỉm cười, nhanh chóng bước lên phía bục giảng, ngồi vào trước dương cầm, tập trung tạo ra một đoạn nhạc thật thụ.

Giai điệu phát lên khiến mọi người và vị giáo sư già gật đầu, âm thanh vừa vặn thu hút tất cả những người đang có mặt ở đây, nhẹ nhàng và vô cùng uyển chuyển, âm thanh rất thuận tai.

Đoạn nhạc kết thúc, ngay lập tức được rất nhiều người vỗ tay, trong đó người vỗ tay hào hứng nhất không ai khác ngoài tụi nó, Đằng Diệp quả thật làm rất tốt.

Đằng Diệp đứng ở trên bục giảng nhìn xuống cả lớp, tinh tế cúi nhẹ đầu, cả 6 con người ở phía sau vẫn giữ một nét mặt bình thản.

Cuối cùng, cô quay lại chỗ ngồi.

- Tiếp theo, mời em Phong Vũ Di.

Lần này người được gọi tên là Vũ Di, so với Đằng Diệp cô phấn khích hơn nhiều, phong thái lại vô cùng tự tin, tựa hồ trước mắt không hề có rào cản.

Khiết Như và Đằng Diệp nhìn nhau, song, quay lại cỗ vũ nồng nhiệt cho Vũ Di, khích lệ cô toàn thắng.

Phong Vũ Di vốn tự tin từ nhỏ, đặc biệt là rất tin tưởng vào chính mình, khả năng cảm thụ âm nhạc lại rất tốt, điều này Phong Vũ An cũng thừa nhận.

Phong Vũ An nhìn em gái, vui vẻ cười một tiếng, phía trên bục giảng, Phong Vũ Di hoàn toàn tự tin làm tốt phần biểu diễn của mình, đồng loạt được vỗ tay tán thưởng.

Phong Vũ Di cúi đầu, nhanh quay về vị trí cũ.

Lớp học chỉ còn lại mình nó, Khiết Như căng thẳng xiết chặt hai nắm tay.

- Sau cùng, mời em Tiêu Khiết Như.

Khiết Như cuối cùng cũng được vị giáo sư gọi tên, ánh mắt ân cần chiếu cố cô gái nhỏ, Khiết Như cảm nhận được, nhìn ông gật nhẹ đầu, đứng dậy, di chuyển lên bục giảng, đối mặt vị giáo sư.

Vũ Di cùng Đằng Diệp phía dưới cũng vô cùng phấn khích, cỗ vũ Tiêu Khiết Như kịch liệt.

Giáo sư nhìn nó, tay lớn đặt lên vai Khiết Như.

- Biên kịch Tiêu, tôi đã từng biết em giỏi thế nào về biên kịch, cũng như, tôi mong em có thể hoàn thành tốt đoạn nhạc của mình, đừng để tôi phải thất vọng về người mà tôi đã rất ngưỡng mộ.

Tiêu Khiết Như sửng người, tròn mắt nhìn giáo sư, rốt cuộc cũng hiểu ý, gật đầu, di chuyển ngồi vào trước dương cầm, tinh tế tạo ra một đoạn nhạc tuyệt mỹ, âm thanh trầm uất, ai oán vang vọng khắp học viện, ngón tay thon dài tựa hồ như phượng múa, thanh thoát lả lướt trên những phím dương cầm, thanh âm thuận tai đến khó tả.

Phía dưới khuôn viên, lần lượt các tiếng bàn luận cũng vang lên.

- Ai đàn mà hay quá vậy?

- Thật sự là rất hay!

- Hay thật đó!

-...

“Clap... Clap” hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên dưới lớp học, tất cả đều lần lượt đứng lên, tựa hồ lời tán thưởng nồng nhiệt.

Khiết Như cảm nhận được, cũng chính mắt nhìn thấy, vui vẻ cười một tiếng, cuối cùng, đứng dậy, rời khỏi đàn dương cầm, cúi đầu, thay mặt lời cảm ơn đến tất cả.

Xong, quay lại nhìn giáo sư.

- Giáo sư, không còn gì khác, em về trước được không?

Nó hỏi, ông gật đầu.

Khiết Như cũng gật đầu, di chuyển xuống bàn, cầm lấy balô, nhanh rời khỏi lớp học.

Giáo sư quay xuống nhìn cả lớp, dõng dạc, tuyên bố:

- Ngày mai các em sẽ có kết quả, còn bây giờ chúng ta sẽ được nghỉ.

Dứt lời, cả đám tức tốc chạy theo sau Khiết Như, trừ Korean, anh đi đến đối diện vị giáo sư, ghé sát tai ông nói nhỏ điều gì đó.

***

Khiết Như rời khỏi lớp học, lúc đi ngang phòng y tế, đột nhiên từ trong có một cánh tay nắm lấy tay Khiết Như, kéo nó vào trong phòng.

Trong lúc Khiết Như còn chưa hiểu được rốt cuộc có chuyện gì, đối phương đã ôm chặt lấy bảo bối, áp sát vào vách tường, cúi đầu hôn cổ nó một cái, da thịt mềm mại, thơm to, xâm chiếm đầu óc người đàn ông.

Khiết Như thấp hơn đối phương một cái đầu, lúc nãy cũng không kịp nhìn thấy, đối phương là ai nó cũng không biết được, vừa cảm nhận có người cợt nhả, theo phản xạ cựa quậy.

- Đừng mà, thả tôi ra, anh đừng làm hại tôi có được không?

Hạo Duy Thần nghe thấy, anh đau lòng, xiết chặt thân thể bảo bối hơn, thủ thỉ vào tai nó:

- Khiết Như, là anh, anh là Duy Thần.

Khiết Như nhận ra là Duy Thần, ý thức không nên gần gũi anh, càng kịch liệt cựa quậy, da thịt mềm mại không ngừng cọ xát thân thể Hạo Duy Thần, phía dưới căng trướng đau gay gắt.

Hạo Duy Thần thống khổ kiềm chế, hô hấp không tự nhiên.

- Khiết Như, xin em, đừng cựa quậy nữa được không? Anh sắp không chịu được nữa rồi!

Khiết Như giật mình, hiểu được lời Duy Thần, dừng lại, khẩn trương, nói:

- Thả em ra!

Hạo Duy Thần miễn cưỡng ừ một tiếng, chủ động buông Khiết Như, hơi cúi đầu, nhìn xuống cô gái nhỏ, Khiết Như cũng ngẩng mặt nhìn anh.

- Hạo Duy Thần, em hỏi anh...

- Em đang muốn hỏi tại sao anh lại ở đây có đúng không? Được, anh trả lời cho em biết, anh đến đây là vì em, là vì lời hứa khiến anh đau lòng buộc anh phải đến đây.

Tiêu Khiết Như không nói gì, cúi đầu xuống.

Lời hứa đó, không, nó quên rồi!

Hạo Duy Thần thừa biết Khiết Như đang nghĩ gì, vòng tay ôm lấy Tiêu Khiết Như, hôn tóc nó một cái.

- Khiết Như, em có biết anh yêu em thế nào không? 9 năm qua anh luôn nhớ đến em, anh thật sự rất muốn có được em. Khiết Như, trở về với anh đi, anh nhất định sẽ không buông tay em, sẽ hoàn thành lời hứa đó của anh.

Khiết Như không phản kháng, hơi thở cô gái nhỏ nặng nề.

- Hạo Duy Thần, em không đùa với anh, dù năm đó em không chết, nhưng 9 năm nay mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Anh có hạnh phúc của anh, em có con đường riêng của em, hai chúng ta không còn là trẻ con nữa, lời hứa đó vốn dĩ là một lời buộc miệng từ anh, em càng không nghĩ bản thân mình cho là đúng. Vì em không yêu anh, thực tế em không yêu anh, anh bỏ cuộc được rồi.

Từ khi kết hôn với Đình Đình, anh căn bản chưa từng cùng cô xảy ra bất kỳ vấn đề gì, suốt ngần ấy năm vẫn chưa từng đụng chạm đến phụ nữ, nay Khiết Như trở về, anh liền không thể kiểm soát được, suýt nữa thì hồ đồ.

Bây giờ Khiết Như nói như vậy, anh đều thấy anh như vậy rất xứng đáng.

Hạo Duy Thần diện vô biểu tình, dứt khoát ừ một tiếng.

- Không sao, anh yêu em là được rồi!

Dứt lời, anh buông Khiết Như ra, xoay người, đi lại bàn, cầm lấy một thứ gì đó rất thần bí, mang đến giơ ra trước mặt Tiêu Khiết Như.

Không nhầm, là đơn li dị.

Khiết Như nhìn Duy Thần, không khỏi bất mãn:

- Hạo Duy Thần, tại sao anh lại làm như vậy? Anh muốn biến em trở thành kẻ thứ 3 phá hoại gia đình của anh sao? Anh làm em thật sự rất thất vọng.

Hạo Duy Thần hít sâu vài cái, chăm chú quan sát nét mặt cô gái nhỏ.

- Anh đã từng hứa, sau 5 năm sẽ trả tự do lại cho mình, cho nên...

- Cho nên, anh đã li dị sao? Anh không có tình cảm cũng phải nghĩ cho con bé chứ, con bé là con của anh, tại sao anh lại làm vậy?

Hạo Duy Thần nghe Khiết Như nói vậy tuy đau lòng, nhưng mặc khác lại vô cùng vui mừng, nắm lấy vai Khiết Như.

- Năm đó bọn anh bị ép phải kết hôn, trước khi kết hôn thì anh biết Đình Đình đã có thai với một người khác. Vì để củng cố địa vị và làm tròn lời hứa, cũng chính là để quên em, anh đã hợp tác với cô ấy, diễn một vở kịch này, con bé với anh càng không có quan hệ!

- Nhưng mà anh...

- Anh và cô ấy chưa từng xảy ra bất kỳ vấn đề gì, anh vẫn còn trong sạch, anh vẫn luôn chờ em.

***

Một lúc sau, tại sân bay.

Đình Đình hôm nay sẽ rời khỏi Việt Nam, trước khi ly hôn, cả hai có hứa sẽ xem nhau như bạn bè, lúc ở học viện anh cũng giải thích rõ với nó, vừa rồi còn đưa Khiết Như đến chứng kiến gia đình nhỏ của Đình Đình, bọn họ đích thực sẽ rời khỏi sau chốc lát.

Dù chỉ đứng từ xa nhìn cả 3, nó cũng cảm nhận được họ mới thật sự là một gia đình hoàn chỉnh, Hạo Duy Thần quả nhiên không lừa nó, anh đã nói sự thật.

Duy Thần quay sang nhìn Khiết Như, bắt gặp cô gái nhỏ trầm ngâm, liền không khỏi buồn cười, vươn tay, đem nó quay lại đối diện anh, cúi thấp người, cúi đầu nhìn Khiết Như, hai tay nắm lấy hai vai tiểu bảo bối.

Khiết Như nhìn anh, cảm xúc trong lòng không ổn định.

- Khiết Như, trở về với anh đi được không? Anh sẽ chăm sóc cho em, sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh, trở thành một nửa còn lại của anh có được không?

Tiêu Khiết Như do dự:

- Em...

“Không được, Tiêu Khiết Như, bây giờ không phải lúc, mình không muốn quá khứ sẽ lặp lại. Mình chỉ có một mạng, mình không muốn cược nữa. Duy Thần, xin lỗi anh, chúng ta kết thúc rồi.”

Khiết Như phục hồi lại tinh thần, thẳng tay hất tay Duy Thần ra, lùi lại sau một bước, vừa vặn tạo khoảng cách với anh.

Lập tức, toàn thân Hạo Duy Thần chấn động, anh lắc đầu:

- Khiết Như...

- Hạo Duy Thần, anh quên rồi sao? Là ai khiến em phải chạy ra đường tự để xe đâm vào hả? Là ai khiến em không còn đường mà lui? Nếu không có Tiêu Nhiên, làm gì có người đứng trước mặt anh chứ? Em không yêu anh, em chỉ hận anh thôi, hận cả nhà họ Hạo của anh. Lấy ai cũng được, chỉ duy nhất nhà họ Hạo, em căm ghét các người.

- Khiết Như...

- Ai cũng có tư cách gọi tên em, chỉ duy nhất nhà họ Hạo của anh. Nghèo khổ thì có tội hả? Không có ba mẹ ở bên cạnh là lỗi của em sao? Em căm thù các người, tuyệt đối không tha thứ!

Dứt lời, Khiết Như chạy vụt đi.

Hạo Duy Thần nghe như trời đất đang quay cuồng, vô lực nhìn theo bóng dáng Tiêu Khiết Như, thống khổ lùi lại sau một bước.

- Khiết Như, tại sao lại như vậy? Tại sao lại hận anh?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI