Từ khi xảy ra tai nạn đến nay cũng đã qua hai ngày, tình trạng của nó cũng đã qua nguy hiểm, có thể hoạt động như những đứa trẻ bình thường khác, chỉ là ký ức trước đó tạm thời không thể khôi phục lại.
Từ Yến Khanh sau khi thay thuốc cho bảo bối nhỏ xong, liền rời khỏi phòng bệnh, bước ra đối mặt Hạo Thy Nhật.
- Hạo thiếu gia, còn sớm như vậy đã đến xem tình trạng của con bé, có phải con bé với cậu có quan hệ gì không?
Nên nói, cậu nợ cô bé đó một mạng!
Dù sao nhà họ Vũ cũng đã làm thủ tục nhận nuôi, với cậu, với Vũ gia, thậm chí là với Đồng Khiết Như, cũng là một điều tốt!
Nếu không phải vì Hạo gia quá phức tạp, cá nhân cậu chỉ là một đứa trẻ, cậu chắc chắn đã không chọn phương án này!
Từ Yến Khanh thế nào cũng là chỗ quen biết, cho dù bị anh ta nhìn thấu, cũng không phải đánh sợ.
Hạo Thy Nhật không suy nghĩ, gật đầu:
- Con bé là hôn thê của tôi.
Từ Yến Khanh hơi co mày, hoàn toàn bất ngờ nói:
- Hạo thiếu gia còn nhỏ như vậy đã có hôn thê rồi, thật sự không đơn giản a.
Dù sao cũng chỉ là nói bừa, thế nào cũng chưa biết, không cần thiết khẩn trương.
Lại nói:
- Nếu như không còn gì khác, có phải tôi vào trong được rồi không?
Nghĩ đến thiếu gia muốn vào xem bảo bối, Từ Yến Khanh liền tác thành, vui vẻ cười một tiếng.
- Tất nhiên là được, cũng nên từ bây giờ vun đắp tình cảm, không làm phiền Hạo thiếu gia, tôi đi làm việc của mình đây!
Nói xong, Từ Yến Khanh liền nhanh chóng rời khỏi.
Hạo Thy Nhật không còn chướng ngại vật, trong lòng cũng an tâm, đẩy cửa, bước vào trong phòng bệnh.
Bắt gặp khuôn mặt trắng như tuyết vẫn còn đang say ngủ, lơ đãng tạo ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Cuối cùng, khép cửa lại, đi qua giường, ngồi xuống đối diện Đồng Khiết Như, tay dài vươn ra vuốt ve khuôn mặt nhỏ xinh đẹp.
Da thịt mềm mại vừa chạm đến đã khiến cậu hồ đồ, thanh âm bật ra càng không thể kiểm soát.
- Bảo bối, thật sự rất xinh đẹp!