Hôn Ước Tuổi 16!

Chương 87: Nhẫn Đính Hôn!


trước sau

An Vy cầm chiếc điện thoại đi đi lại lại, đứng ngồi không yên. Rốt cuộc Khánh Anh đã đưa Tiểu Bảo đi đâu? Tại sao không thể liên lạc được cho anh?

Đang lo lắng phấp phỏng thì tiếng chuông cửa vang lên, nó lập tức chạy vội ra mở cửa. Khánh Anh bế Tiểu Bảo đã ngủ sâu trong lòng hắn. An Vy kinh ngạc khi nhìn thấy hắn cùng Tiểu Bảo lại mặc đồ đôi. Trên gương mặt Tiểu Bảo lúc ngủ vẫn không thể giấu nổi niềm vui. Có lẽ hôm nay là một ngày tuyệt vời của cậu bé!

" Em không tính để anh vào nhà? " - Khánh Anh lên tiếng khi thấy nó cứ bất động đứng chắn ở cửa.

" Vào đi " - An Vy giật mình nhìn hắn rồi đứng một bên cho hắn bế Tiểu Bảo đi vào. Đợi hắn đi vào bên trong An Vy thở dài một cái rồi đưa tay đẩy cửa đóng lại.

Nó nhanh chóng đi vào mở cửa phòng cho hắn bế Tiểu Bảo vào trong. Đặt Tiểu Bảo ngay ngắn trên giường, hắn đứng dậy còn nó bước tới kéo chăn lên đắp chăn cẩn thận cho Tiểu Bảo.

" Daddy, hôm nay sao lại trôi qua nhanh quá. Tiểu Bảo không muốn xa Daddy. " - Tiểu Bảo đột nhiên lên tiếng. Cả nó và hắn đều cúi đầu xuống nhìn cậu bé. Thì ra là Tiểu Bảo nói mơ. Sau đó cả hai không hẹn mà nhìn nhau rồi vội vàng quay đi hướng khác.

An Vy chớp chớp hai con mắt rồi đứng dậy rồi đi ra bên ngoài. Khánh Anh quay sang nhìn Tiểu Bảo cười nhẹ rồi quay người đi ra theo sau nó.

" Cũng muộn rồi, anh về cẩn thận " - An Vy bước ra khỏi phòng, đợi hắn ra rồi kéo cửa phòng lại mới lên tiếng.

" Em không có gì để nói với anh? " - Im lặng một lúc, Khánh Anh đột nhiên lại lên tiếng. Ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào nó khiến nó bất giác đưa tầm nhìn sang hướng khác.

" Giữa chúng ta còn có gì để nói sao? " - An Vy tránh né ánh mắt của hắn lên tiếng.

" Tại sao ngày ấy em lại bỏ đi? Tại sao lại không nói một lời mà ra đi như vậy? Rốt cuộc là vì sao? " - Khánh Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi nó, ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt nó khiến An Vy có cảm giác ngột ngạt đến khó tả.

Ánh mắt có chút bi thương khi nghe hắn hỏi như vậy. An Vy nhắm mắt lại thở dài rồi quay sang nhìn hắn:

" Chúng ta bây giờ đều đã có cuộc sống của riêng mình. Em không muốn nhắc lại những chuyện đã cũ, vì thế..."

An Vy chưa nói hết thì hắn đã cầm lấy tay nó kéo mạnh nó vào lòng, ôm chặt. An Vy mở to mắt kinh ngạc. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nhịp tim của hai người đang đập rộn ràng.

" Anh đã nghe Tiểu Bảo nói hết rồi. Trong suốt những năm qua em và Hải Minh vốn dĩ không phải là mối quan hệ đó. Vậy rốt cuộc vì sao em lại bỏ đi? " - Khánh Anh ôm chặt lấy nó vào lòng, giọng nói của hắn bi thương đến khó tả. Không còn một chút lạnh lùng nào trong chất giọng ấy nữa. An Vy chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trong chất giọng vẫn có chút run nhẹ nói:

" Chuyện đã qua rồi, em không muốn nhắc lại. Anh bỏ em ra đi " - An Vy vừa nói vừa cố gắng đẩy hắn ra.

Khánh Anh buông nhẹ nó ra, hai tay đặt lên hai vai nó, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn nó, nhẫn nại tiếp tục nói :

" Tại sao lại bỏ đi? "

An Vy không nói gì thêm, bối rối tránh né ánh mắt hắn. Nó đưa tay lên muốn đẩy tay hắn ra khỏi người nó thì vô tình hắn phát hiện trên tay nó có đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út. Hắn khựng lại, ánh mắt hắn tối đi, cầm lấy bàn tay có đeo chiếc nhẫn của nó.

" Anh làm gì vậy? " - An Vy nói rồi định bụng rút tay về thì nhìn lại thấy chiếc nhẫn trên tay mình. Đến lúc này không thể tiếp tục dây dưa thêm nữa. An Vy rút tay về.

" Phải, hôm nay Hải Minh đã cầu hôn em và em đã đồng ý " - An Vy nói như trả lời những thắc mắc trong lòng hắn.

Hắn nhìn nó một lúc rồi cười nhạt sau đó trở về gương mặt lạnh lùng vốn có, hắn bước đi qua nó lạnh lùng. Vốn dĩ giữa nó và hắn là không thể! Hôm nay hắn đã hi vọng biết bao, hôm nay hắn cứ nghĩ đã có thể tha thứ, hôm nay hắn đã làm một chuyện ngu ngốc!

Khánh Anh bước ra khỏi cửa, An Vy bước vội tới đẩy cửa đóng lại. Nước mắt nó đã rơi xuống không ngừng. Ngồi bệt xuống sàn nhà, nó chống tay lên sàn, khóc như chưa bao giờ được khóc. Trong chín năm qua vì sợ một phút yếu lòng sẽ đi tìm hắn mà bản thân đã không bao giờ cho phép bản thân rơi nước mắt. Trở về nước, rất nhiều lần nó đã không thể kiềm chế được cảm xúc. Có lẽ nó đã sai rồi, nó đã sai khi trở về nước. Nơi nó thuộc về là Pháp, nơi Tiểu Bảo sẽ không phải đau khổ vì lưu luyến một người ba, nơi hắn có thể sẽ hạnh phúc bên Bích Thảo khi không có nó!

Bên ngoài cửa, Khánh Anh ngồi dựa lưng vào thành cửa. Ánh mắt hắn biểu hiện rõ sự cô độc và đau khổ! Điều mà hắn chưa bao giờ thể hiện ra trong chín năm qua. Cũng bởi vì muốn che giấu cảm xúc mà luôn mang trên mình gương mặt lạnh lùng, khó gần!

***

Khánh An ôm lấy con gấu ngồi trên ghế sofa nóng ruột nhìn ra bên ngoài cửa.

" Sao bây giờ hai còn chưa về nữa " - Khánh An nhăn nhó úp mặt vào đầu con gấu chán nản.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng bước chân, Khánh An vội ngẩng đầu lên :

" A hai, hai về rồi " - Khánh An vui mừng chạy tới cầm lấy tay hắn.

" Muộn như vậy rồi sao còn chưa ngủ? " - Khánh Anh mệt mỏi nhìn em gái mình.

" Anh hai làm sao thế? " - Khánh An đưa ánh mắt khó hiểu lên nhìn Khánh Anh rồi vội nói - " Hôm nay anh Hải Minh đã cầu hôn chị Rain ở trong bệnh viện rồi đó, chị ấy đồng ý rồi. Sao hai đi lâu về như vậy " - Khánh An thất vọng nói.

Khánh Anh không nói gì thêm bỏ lên phòng.

" Ơ Hai, hai biết chuyện này rồi sao? " - Khánh An chạy vội theo Khánh Anh nhưng hắn đã nhanh chóng lên phòng và đóng cửa lại. Khánh An buồn bã đi về phòng, cuối cùng thì bao nhiêu công sức cô bé bỏ ra đều hoàn toàn vô nghĩa.

***

Sáng hôm sau!

Khánh Anh cùng trợ lí của mình bước vào bên trong công ty, vừa vào đến quầy lễ tân thì một người con trai mặc bộ đồ nhân viên chạy tới quỳ trước chân hắn cầm chặt lấy tay hắn run rẩy :

" Chủ tịch, xin anh tha mạng. Tôi vì con gái đang mang bệnh ung thư, cần chữa trị với một khoản tiền rất lớn mới làm càn như vậy, xin anh hãy tha mạng "

Khánh Anh khó hiểu đưa ánh mắt nhìn người dưới chân rồi quay sang nhìn trợ lí. Người trợ lí của hắn lập tức nói ngay:

" Chủ tịch, cậu này chính là người đã giả làm nhân viên lau chùi đột nhập vào phòng cô Emily sau đó đã cưa mất một chân tủ, rồi lột đồ lao công ra đưa cho tên đồng phạm của mình còn bản thân trốn vào một góc phòng đợi khi cô Emily tới gần tủ sẽ kéo sợi dây cước đã được buộc sẵn vào tủ. Sau khi gây ra tai nạn cho cô Emily, hắn đã đột nhập vào đám người đang loạn và phụ giúp mọi người như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn tên đồng phạm của hắn mặc bộ đồ lao công, đeo khẩu trang nên camera không bắt được gương mặt hắn "

" Lí do? " - Khánh Anh mắt tối lại, cúi đầu xuống lạnh lùng nhìn cậu nhân viên dưới đất nói.

Cậu nhân viên run sợ trước sự tức giận của hắn, bình thường cậu cũng biết chủ tịch của cậu là một người lạnh lùng quyết đoán nên không dám giấu giếm vội khai báo :

" Có một số điện thoại lạ đã nhắn tin cho tôi muốn tôi hãm hại cô Emily, tên đó hứa sẽ cho tôi đủ tiền chữa bệnh cho con gái sau khi hoàn thành việc hắn giao. Tên đó đã gửi cho tôi một nửa số tiền làm tin, vì muốn nhanh chóng chữa bệnh cho con gái nên tôi mới phải làm liều. Xin anh tha thứ cho tôi lần này thôi " - Cậu nhân viên chắp tay khẩn khoản nhìn hắn.

" Tha sao? " - Khánh Anh hai mắt đã đỏ ngầu, tức giận đạp vào vai cậu nhân viên đang quỳ dưới chân hắn làm cậu ngã nhào ra phía sau ôm lấy vai đau điếng - " Bây giờ cậu còn dám xin tôi tha thứ sao? "

" Là kẻ nào? " - Khánh Anh sau đó liền chuyển tầm nhìn sang người trợ lí.

" Vẫn chưa tra ra. Số điện thoại ấy là sim rác. Tài khoản cũng là giả mạo. Hiện vẫn chưa thể điều tra ra " - Trợ lí của hắn cúi gầm mặt xuống nói.

" Báo Công an đi " - Khánh Anh lạnh lùng nói rồi quay người về phía sau.

Cậu nhân viên lúc này mới nhăn nhó ôm lấy vai vực dậy quỳ tới cầm lấy tay hắn khẩn khoản cầu xin:

" Chủ tịch xin anh hãy vì con gái của tôi đang bị bệnh mà tha cho tôi một lần. Vì muốn cứu lấy mạng con gái nên mới làm liều. Anh chưa có con không thể hiểu được cảm giác của người làm ba khi phải chứng kiến con gái của mình phải chịu đựng căn bệnh dày vò trong đau đớn. Tôi cầu xin anh, chủ tịch. Xin hãy tha cho tôi "

Khánh Anh có chút khựng lại. Hắn đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Bảo trong ánh mắt đã có chút dao động nhưng rồi hắn cũng gạt tay cậu nhân viên ra và không nói thêm gì.

" Bảo vệ " - Người trợ lí của hắn lớn tiếng nhìn ra bên ngoài cửa.

" Các người... Người nhà giàu các người thật tàn nhẫn " - Cậu nhân viên rít lên rồi chạy vội ra bên ngoài. Nhìn thấy đám bảo vệ chạy vào, cậu dùng hết sức lực xô mấy tên bảo vệ rồi chạy nhanh ra bên ngoài.

" Mau đuổi theo " - Trợ lí của hắn nhìn mấy người bảo vệ lớn tiếng.

" Không cần đâu, báo công an đi, để bọn họ xử trí " - Khánh Anh nhếch nhác nói rồi bước nhanh tới thang máy.

Mọi người xôn xao một lúc rồi tiếp tục công việc thường ngày.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!