Ngày thứ bảy trong cung, bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Lý Mạn thức dậy từ sớm, ánh mắt sắc bén quét khắp căn phòng, ghi nhớ mọi chi tiết nhỏ nhất: rèm cửa, vật trang trí, cách ánh sáng chiếu qua phòng… mọi thứ đều có thể trở thành cơ hội hoặc mối nguy. Cô tự nhủ: Âm mưu ngày hôm nay sẽ lớn hơn hôm qua, nhưng mình phải bình tĩnh, phân tích và chuẩn bị chiến lược.
Khi bước ra sân, thái giám dẫn đường thông báo:
“Tiểu thư, Hoàng tử Triệu Dật mời người tham gia buổi lễ cầu an và phong thưởng tại cung Thái Hòa. Đây là sự kiện trọng đại, liên quan trực tiếp đến uy tín hậu cung.”
Lý Mạn nhíu mày, hiểu rằng buổi lễ này sẽ là nơi âm mưu bộc lộ mạnh mẽ nhất. Cô hít một hơi, thầm nhủ: Phải quan sát kỹ, phân tích tình huống, và chủ động biến áp lực thành cơ hội.
Khi đến cung Thái Hòa, không khí trầm mặc đến nghẹt thở. Phi tần Cảnh Lan đứng giữa, ánh mắt sắc bén, nụ cười tinh ranh, cùng với hai phi tần khác, sẵn sàng tung chiêu. Thái giám và cận thần đứng xung quanh, lặng lẽ quan sát, sẵn sàng báo cáo mọi hành động của Lý Mạn.
Cảnh Lan tiến tới gần, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy mưu mô:
“Tiểu thư mới, hôm nay chắc sẽ gặp nhiều khó khăn đấy. Hãy cố gắng giữ phong thái.”
Lý Mạn mỉm cười tinh tế:
“Cảm ơn, tôi sẽ cố gắng.”
Khi buổi lễ diễn ra, các phi tần cố tình tạo cơ hội cho Lý Mạn sơ suất: sắp xếp vật phẩm sai, ánh mắt trao nhau, cử chỉ đầy tinh vi. Nhưng Lý Mạn bình tĩnh, quan sát kỹ từng chi tiết, sử dụng trí tuệ hiện đại để phân tích tình huống, đưa ra quyết định chính xác. Cô đặt từng vật phẩm đúng vị trí, vừa lễ phép vừa tinh tế, khiến phi tần đối lập bối rối, trong khi thái giám và cận thần thầm ngạc nhiên.
Triệu Dật xuất hiện đúng lúc, bước vào lễ đường, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng. Anh nhìn qua phòng, giọng trầm nhưng uy quyền:
“Ai dám lợi dụng lễ nghi để hạ bệ người khác, hãy cẩn thận với hậu quả.”
Lý Mạn đứng bên, vừa an tâm vừa tự hào: cô không chỉ sống sót qua âm mưu trước đó mà còn chủ động xử lý tình huống, chứng minh bản lĩnh. Triệu Dật nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên và hài lòng: Người này thông minh, can đảm và tinh tế.
Buổi lễ kết thúc, Triệu Dật dẫn Lý Mạn đi dạo trong khuôn viên cung. Ánh nắng chiều nhẹ chiếu qua tán lá, hoa cỏ tỏa hương dịu dàng. Anh bước tới gần, giọng trầm mà ấm:
“Hôm nay người xử lý rất tốt. Ta chưa từng thấy ai khéo léo như vậy trong hậu cung.”
Lý Mạn cảm thấy tim mình rung động, vừa ngượng ngùng vừa hứng thú: Anh ấy… không chỉ lạnh lùng mà còn biết khen đúng lúc. Phải dũng cảm đáp lại, nhưng vẫn tỉnh táo.
Cô nở nụ cười tinh tế:
“Cảm ơn Hoàng tử. Nhưng nếu không quan sát kỹ và bình tĩnh, tôi e rằng sẽ gặp rắc rối.”
Triệu Dật khẽ gật đầu, ánh mắt dịu hơn:
“Người không chỉ thông minh, mà còn biết tự bảo vệ bản thân. Ta thích điều đó.”
Gió chiều thổi qua, hoa cỏ tỏa hương nhẹ nhàng, tạo khoảnh khắc lặng yên giữa căng thẳng cung đình. Lý Mạn cảm nhận được sự gần gũi mà vẫn an toàn, trái tim vừa rung động vừa tỉnh táo: Đây là bước ngoặt. Phải kiên định, không để cảm xúc chi phối mọi hành động.
Về phòng, Lý Mạn ghi chép toàn bộ diễn biến, phân tích hành vi phi tần, thái giám và Hoàng tử, chuẩn bị chiến lược cho ngày tiếp theo. Cô nhận ra: trong cung, sự khéo léo, trí tuệ và tinh tế trong cảm xúc là vũ khí mạnh nhất.
Đêm đó, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Triệu Dật bất ngờ xuất hiện, đứng ngoài cửa phòng, giọng trầm nhưng dịu dàng:
“Người đã chứng minh bản lĩnh hôm nay. Ta muốn biết, liệu người có tin tưởng ta?”
Lý Mạn cảm nhận tim mình rung lên, nhưng vẫn bình tĩnh:
“Tôi tin… nhưng cũng phải tự bảo vệ mình.”
Triệu Dật mỉm cười, bước vào phòng, ánh mắt chứa đầy tình cảm sủng ngọt:
“Điều đó chính là sức mạnh của người. Ta sẽ đứng bên, không phải để bảo vệ, mà để đồng hành.”
Khoảnh khắc ấy, gió thổi nhẹ, hoa cỏ tỏa hương, tạo nên sự lặng yên giữa căng thẳng cung đình. Lý Mạn cảm nhận được sự gần gũi, an toàn và tình cảm chân thành, trái tim vừa rung động vừa quyết đoán: Âm mưu lớn đã lộ, nhưng mình đã xoay chuyển tình thế và bắt đầu tạo bước ngoặt với Hoàng tử.
Ngày hôm sau, các phi tần vẫn rình rập, nhưng giờ đây Lý Mạn biết cách biến áp lực thành cơ hội: dùng trí tuệ phân tích từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói để dự đoán và xử lý. Triệu Dật đứng bên, vừa là người giám sát vừa là đồng hành tinh tế, ánh mắt anh thoáng dịu dàng khi nhìn cô, khiến trái tim Lý Mạn rung lên: Đây là bước ngoặt lớn, âm mưu lộ ra nhưng tình cảm bắt đầu nảy nở mạnh mẽ.
Và trong lòng Lý Mạn, cô nhận ra một chân lý rõ ràng: trong cung, không chỉ trí tuệ mà cả sự tinh tế trong cảm xúc và lòng can đảm sẽ quyết định sinh tồn, quyền lực và tình cảm. Với bản lĩnh, sự nhạy bén và chút tình cảm nảy nở với Hoàng tử, cô đã bước lên một bậc mới trong hành trình sống sót và khẳng định bản thân trong hậu cung đầy quyền lực và mưu mô.