Sau lời thú nhận đầy nhục nhã trong cơn khoái cảm, Thanh Lam sống trong sự giằng xé tột độ. Cô càng căm ghét sự phụ thuộc thể xác của mình bao nhiêu, cô lại càng bị cuốn vào Mạc Hàn Vũ bấy nhiêu. Cô bắt đầu tìm hiểu sâu hơn về vết sẹo trên vai hắn, dùng những mối quan hệ cũ của cha để truy vết.
Sự thật mà cô tìm ra lại càng làm cô dao động. Vết sẹo đó không phải do tình nhân hay đối thủ kinh doanh. Nó là vết thương từ một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc, đã cướp đi sinh mạng của mẹ hắn khi hắn còn rất trẻ. Kẻ gây tai nạn sau đó đã trốn thoát nhờ sự bảo hộ của một tập đoàn lớn — chính là Vĩnh An dưới thời một cổ đông cũ mà cha cô tin tưởng.
Thanh Lam như bị sét đánh. Hóa ra, sự thù hận của hắn cũng có nguồn cơn, không chỉ là sự tàn nhẫn vô cớ. Mặc dù cha cô không trực tiếp gây ra, nhưng Vĩnh An lại là kẻ đã gián tiếp dung túng cho kẻ thù giết mẹ hắn. Sự trả thù của hắn không chỉ là tiền bạc, mà còn là nỗi đau cá nhân sâu sắc.
Trong cuộc gặp gỡ tối hôm đó tại penthouse, Thanh Lam quyết định đối diện. Cô mặc một chiếc áo sơ mi của hắn, để lộ bờ vai nơi có vết sẹo. Khi Hàn Vũ bước ra, cô thẳng thừng hỏi.
"Mẹ anh... Vụ tai nạn đó, có phải Vĩnh An đã nhúng tay vào, Hàn Vũ?"
Hắn lập tức dừng lại, ánh mắt trở nên u ám và nguy hiểm tột độ, như một con thú bị dồn vào góc tường. "Cô đã điều tra tôi?"
"Câu trả lời của anh sẽ thay đổi toàn bộ bản chất của mối quan hệ này," cô nói, giọng run rẩy.
Hàn Vũ tiến đến, không nói một lời, dùng sự thô bạo của hành động để trả lời. Hắn đẩy cô xuống ghế sofa, đè lên cô. Nụ hôn của hắn chứa đựng sự giận dữ, sự phản bội, và nỗi đau bị khơi lại. Hắn muốn trừng phạt cô vì đã chạm vào vết thương lòng đó. Đây là cảnh ân ái đầy sự trừng phạt, nơi hắn muốn dùng thân xác để áp chế lý trí của cô và của chính hắn. Hắn không chỉ làm tình, hắn đang trút giận và trốn tránh.
"Phải, Vĩnh An đã bảo hộ kẻ thù của tôi!" Hắn gầm lên, giọng khản đặc, khi cơ thể họ hòa quyện. "Cô căm ghét tôi, nhưng cô không biết cô là con gái của kẻ thù thực sự, Thanh Lam. Mọi thứ cô đang có, đều là sự trả giá cho những gì Vĩnh An đã gây ra."
Lời thú nhận này khiến Thanh Lam hoàn toàn sụp đổ. Sự thù hận của cô tan biến, thay vào đó là sự phức tạp và cảm thông. Cô vẫn còn giận hắn vì cách hắn đối xử với cô, nhưng giờ đây cô hiểu được sự đau khổ đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia. Trong khoảnh khắc đó, cô vòng tay ôm lấy hắn, một cái ôm không có dục vọng, mà là sự an ủi. Hành động đó khiến Hàn Vũ dừng lại, toàn thân cứng đờ. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt bối rối, đầy sự cảnh giác. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy vết nứt trong lớp vỏ băng giá của kẻ thù.