hợp đồng 100 ngày yêu đương

Chương 2: Căn Hộ Độc Thân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thanh Trúc chuyển đến căn hộ penthouse sang trọng của Minh Quân. Sự khác biệt quá lớn giữa cuộc sống của họ khiến Thanh Trúc cảm thấy áp lực. Cô phát hiện ra căn hộ chỉ có một phòng ngủ chính lớn, và Minh Quân đã chuẩn bị hai chiếc giường riêng biệt. Trong khi sắp xếp đồ đạc, Thanh Trúc vô tình nhìn thấy Minh Quân thay đồ và bị cuốn hút. Sự lạnh lùng của Minh Quân và sự chuyên nghiệp của Thanh Trúc bắt đầu rạn nứt trước sự gần gũi bắt buộc.

Chiều hôm sau, Thanh Trúc chính thức chuyển đến căn hộ penthouse của Minh Quân.

Căn hộ nằm ở tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, nhìn ra toàn cảnh thành phố rực rỡ. Sự xa hoa, hiện đại, và rộng lớn của nó khiến Thanh Trúc, người quen sống trong căn hộ thuê chật hẹp, cảm thấy choáng ngợp.

Minh Quân đã chờ cô ở cửa. Hắn vẫn mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng như đang tham gia một cuộc họp Hội đồng quản trị.

“Phòng cô ở đây,” Minh Quân nói, dẫn cô vào một căn phòng lớn nhất căn hộ.

Thanh Trúc sững sờ. “Đây… đây là phòng ngủ chính. Tôi nghĩ tôi sẽ ở phòng dành cho khách.”

“Tôi đã nói, chúng ta phải diễn cảnh vợ chồng sắp cưới sống chung. Không ai sẽ tin nếu chúng ta ngủ ở hai phòng khác nhau,” Minh Quân giải thích.

Thanh Trúc nhìn vào căn phòng, và cô nhận thấy sự bất thường: Căn phòng rộng lớn có hai chiếc giường, cách nhau một chiếc tủ đầu giường hẹp.

“Tôi đã chuẩn bị hai chiếc giường kích thước Queen. Cô có thể chọn một bên,” Minh Quân nói.

“Tại sao không phải là một chiếc giường King?” Thanh Trúc hỏi, giọng cô hơi run.

Minh Quân nhìn cô, ánh mắt hắn ánh lên sự bối rối thoáng qua. “Điều khoản hợp đồng không bao gồm sự thân mật. Hai chiếc giường là sự tôn trọng giới hạn của cô. Đừng làm mọi thứ phức tạp hơn.”

Thanh Trúc biết ơn sự tôn trọng đó, nhưng việc ngủ chung một phòng, cách nhau chỉ vài mét, tạo ra một sự căng thẳng giới tính không thể chối từ.

Cô bắt đầu sắp xếp vali. Mọi thứ trong căn phòng này đều quá xa xỉ, từ bộ ga trải giường lụa đến ánh đèn trần được điều chỉnh bằng giọng nói.

“Cô có thể sử dụng phòng tắm riêng của tôi, nhưng chỉ sau khi tôi sử dụng xong. Chúng ta phải giữ sự chuyên nghiệp,” Minh Quân ra lệnh, rồi đi vào phòng tắm.

Thanh Trúc thở phào nhẹ nhõm. Cô bắt đầu mở vali. Giữa đống quần áo cũ kỹ và sách vở, cô thấy một bức ảnh gia đình. Cô nhớ lại lý do cô phải chấp nhận bản hợp đồng này: vì khoản nợ và sự kỳ vọng của bố mẹ.

Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra. Minh Quân bước ra.

Yếu tố H+ Tension: Thanh Trúc lén lút quan sát Minh Quân thay đồ qua khe cửa.

Minh Quân nghĩ rằng Thanh Trúc vẫn đang ở phòng khách. Hắn bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông. Hắn bắt đầu lau tóc, rồi tháo chiếc khăn tắm ra để mặc quần lót.

Thanh Trúc cứng đờ người. Cô đang đứng ngay sau tủ quần áo, nơi cô vừa đặt vali. Cô cố gắng quay lưng lại, nhưng không thể.

Cô vô tình nhìn thấy tấm lưng trần rộng lớn, săn chắc, và cơ thể hoàn hảo của Minh Quân. Da thịt hắn ánh lên dưới ánh đèn vàng dịu. Hắn không chỉ là một CEO thông minh, hắn còn có một thân hình đáng ghen tị.

Minh Quân quay lưng lại, và Thanh Trúc nhanh chóng nhắm mắt lại, mặt cô đỏ bừng.

Minh Quân mặc quần lót và bắt đầu mặc áo sơ mi. Hắn quay lại, thấy Thanh Trúc đang đứng đó, quay lưng lại, vai cô hơi run rẩy.

“Cô làm gì ở đó vậy?” Minh Quân hỏi, giọng hắn lạnh lùng nhưng có chút ngượng ngùng.

Thanh Trúc quay lại. “Tôi… tôi đang lấy đồ trong vali. Xin lỗi, tôi không biết anh đã xong.”

Minh Quân đã mặc xong quần áo. Hắn đi đến gần cô.

“Nhớ quy tắc 1,” Minh Quân nói, nhưng hắn không giữ khoảng cách. Hắn đứng quá gần, Thanh Trúc có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà từ cơ thể hắn.

Tension: Minh Quân lạnh lùng chỉ ra giường cô, nhưng ánh mắt hắn không hề lạnh lùng.

Minh Quân chỉ vào chiếc giường bên phải. “Đó là giường của cô. Không được vượt qua chiếc tủ đầu giường đó. Nếu cô vi phạm, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng.”

Ánh mắt hắn sắc lạnh, nhưng Thanh Trúc nhận thấy một tia sáng bí ẩn trong đôi mắt đó, như thể hắn đang tự nhắc nhở bản thân về giới hạn.

“Tôi hiểu. Tôi sẽ không vượt qua,” Thanh Trúc đáp. Cô biết, 100 ngày này sẽ là một cuộc đấu tranh liên tục với sự căng thẳng giới tính và sự gần gũi bắt buộc.

Minh Quân đi ra ngoài để làm việc. Thanh Trúc thở phào. Cô bước đến giường, chạm vào ga trải giường lụa lạnh lẽo. Cô biết, đêm nay, giấc ngủ của cô sẽ không hề yên tĩnh. Giới hạn giữa công việc và riêng tư đã bắt đầu sụp đổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×