hợp đồng 100 ngày yêu đương

Chương 5: Giường Ngủ và Lời Hứa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những sự kiện căng thẳng, Minh Quân và Thanh Trúc trở về căn hộ. Họ phải đối mặt với đêm thứ hai ngủ chung phòng (giường riêng). Thanh Trúc gặp ác mộng về áp lực nợ nần, vô tình trèo sang giường Minh Quân trong cơn mê. Minh Quân tỉnh giấc, thấy cô đang run rẩy. Hắn nhẹ nhàng ôm cô trấn an, nhưng sự gần gũi đột ngột và vô ý này khiến cơ thể hắn bị kích thích. Hắn phải đấu tranh giữa sự lạnh lùng và sự khao khát thể xác, rồi đưa ra một "lời hứa" về sự an toàn.

Sau cuộc họp căng thẳng và khoảnh khắc thân mật lén lút trong phòng thay đồ, Minh Quân và Thanh Trúc trở về căn hộ. Cả hai đều mệt mỏi và không nói với nhau lời nào.

Thanh Trúc nhanh chóng đi vào phòng, muốn kết thúc ngày dài. Cô nằm lên chiếc giường bên phải, kéo chăn lên đến cằm. Cô biết Minh Quân đang tắm. Mùi xà phòng nam tính lan tỏa khắp căn phòng, tạo ra một không khí ngột ngạt.

Khi Minh Quân bước ra, hắn đi thẳng đến giường mình. Cả hai nằm im, chỉ cách nhau chiếc tủ đầu giường.

Thanh Trúc cảm thấy áp lực tài chính và những rắc rối của công việc đè nặng. Cô chìm vào giấc ngủ không mấy yên bình.

Khoảng nửa đêm, Thanh Trúc gặp ác mộng. Cô thấy mình đang chạy trốn khỏi những chủ nợ và bố mẹ đang thất vọng. Cô bắt đầu run rẩy và khóc thút thít trong mơ.

Trong cơn mê, Thanh Trúc vô thức trèo qua chiếc tủ đầu giường, tìm kiếm sự an ủi và hơi ấm.

Minh Quân tỉnh giấc bởi tiếng động khẽ. Hắn thấy Thanh Trúc đang nằm co ro bên cạnh hắn, gần như chạm vào lưng hắn.

Yếu tố H+ Tension + Chăm sóc: Minh Quân ôm Thanh Trúc đang ngủ. Hắn phải tự đấu tranh với cảm xúc và sự kìm nén của mình.

Hắn quay người lại. Thanh Trúc đang thở dốc, nước mắt làm ướt gối.

“Linh Trúc?” Minh Quân khẽ gọi.

Cô không đáp, chỉ rúc sâu hơn vào gối.

Minh Quân, vốn lạnh lùng và không quen với sự gần gũi, cảm thấy một sự thôi thúc không thể giải thích. Hắn nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng.

“Ác mộng thôi. Không sao cả,” Minh Quân thì thầm, giọng hắn dịu dàng hơn bất cứ lúc nào hắn nói chuyện với cô.

Thanh Trúc, trong cơn mơ màng, ôm chặt lấy hắn. Cô tìm thấy sự an toàn nơi lồng ngực săn chắc, ấm áp của Minh Quân.

Minh Quân nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được cơ thể mềm mại của Thanh Trúc đang áp sát vào hắn. Hơi ấm và mùi hương tự nhiên của cô khiến hắn bị kích thích mạnh mẽ. Hắn phải hít thở sâu, cố gắng kiểm soát cơ thể đang phản ứng.

“Cô không được yêu tôi,” Minh Quân tự nhủ. Nhưng lúc này, hắn muốn phá vỡ mọi quy tắc.

Hắn vuốt nhẹ mái tóc cô, đẩy sự khao khát sang một bên để tập trung vào việc trấn an cô. Đây là lần đầu tiên hắn chạm vào cô với mục đích hoàn toàn là chăm sóc, không phải vì diễn kịch hay hợp đồng.

Thanh Trúc dần bình tĩnh lại. Cô vẫn nằm trong vòng tay hắn.

Minh Quân thì thầm một lời hứa, mà hắn không biết cô có nghe thấy không.

“Trong 100 ngày này, cô có thể tin tưởng tôi. Tôi sẽ không làm tổn thương cô, dù là công khai hay riêng tư. Cô được an toàn, Linh Trúc. Đây là một hợp đồng, nhưng nó cũng là một lời hứa về sự bảo vệ.”

Minh Quân giữ cô trong vòng tay cho đến khi cô thở đều. Hắn nhìn chằm chằm lên trần nhà, đấu tranh với sự kìm nén của mình. Cảm xúc đã bắt đầu phát triển, vượt qua những điều khoản lạnh lùng trên giấy tờ.

Sáng hôm sau, Thanh Trúc tỉnh dậy, thấy mình đang ở giường mình. Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng khi bước ra khỏi phòng tắm, cô thấy một chiếc gối ôm lớn đặt giữa hai chiếc giường.

Minh Quân, đang mặc vest, nhìn cô.

“Giờ đó là ranh giới mới. Đừng trèo qua nữa,” Minh Quân nói, vẻ mặt hắn lạnh lùng như thường lệ, nhưng tai hắn hơi ửng đỏ.

Thanh Trúc hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, mặt cô đỏ bừng. Cô biết, "tảng băng" này đã làm một điều gì đó dịu dàng vào đêm qua.

“Tôi… cảm ơn anh,” Thanh Trúc lí nhí.

Minh Quân chỉ gật đầu, không nhìn cô. Hắn đã quay trở lại vai trò CEO lạnh lùng, nhưng sự thật là, ranh giới đã không còn là chiếc tủ đầu giường nữa, mà là ý chí mỏng manh của chính hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×