hợp đồng định mệnh

Chương 9: Gia đình Hạ Dực và thử thách tình cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm đó, Lâm Tịch Vi thức dậy với tâm trạng vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô biết hôm nay sẽ là một bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ giữa cô và Hạ Dực. Gia đình Hạ Dực sẽ đến thăm, và cô cần chứng minh rằng tình cảm của mình dành cho anh không chỉ là hời hợt hay hợp đồng giả, mà là thật sự.

Khi cô bước xuống bếp, Hạ Dực đã đứng chờ sẵn, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy bao quát. “Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chưa?” giọng anh đều đều nhưng trầm ấm.

Tịch Vi hít một hơi sâu, gật đầu: “Vâng, tôi đã dọn dẹp và chuẩn bị bữa sáng.”

Anh im lặng nhìn cô một lát, ánh mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng hơn mọi ngày. Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng đặc trưng, nhưng Tịch Vi nhận ra sự quan tâm của anh không hề giảm đi.

Khoảng nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa vang lên. Hạ Dực mở cửa, và Tịch Vi ngay lập tức đứng dậy chào đón. Gia đình Hạ Dực bước vào, gồm bố mẹ và em trai anh. Không khí ban đầu có phần căng thẳng, vì họ chưa từng gặp Tịch Vi trực tiếp và còn chút nghi ngại về mối quan hệ giữa hai người.

Bố Hạ Dực, một người nghiêm nghị nhưng tinh tế, nhìn cô chăm chú: “Cháu là Tịch Vi phải không? Hạ Dực nói nhiều về cháu.”

Tịch Vi mỉm cười, cúi đầu lễ phép: “Vâng, thưa bác, tôi là Tịch Vi. Rất vui được gặp bác và mọi người.”

Mẹ Hạ Dực, ánh mắt thân thiện hơn, nhưng vẫn dò xét, hỏi: “Cháu và Dực quen nhau bao lâu rồi?”

Tịch Vi hơi ngập ngừng, nhưng vẫn giữ vẻ tự tin: “Chúng tôi… đã sống cùng nhau một thời gian, và tôi rất trân trọng mối quan hệ này.”

Câu trả lời của cô khiến bố mẹ Hạ Dực gật gù, nhưng ánh mắt vẫn còn chút dò xét. Em trai Hạ Dực thì tỏ vẻ thích thú, nở nụ cười tinh nghịch: “Cháu chị có vẻ dễ thương đấy, anh Dực chắc hẳn rất thích.”

Hạ Dực đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo Tịch Vi, thấy cô vừa lễ phép vừa bình tĩnh, anh mỉm cười nhẹ. Trái tim anh biết rằng, cô thực sự quan tâm và chân thành với mình.

Trong bữa ăn, họ cùng nhau trò chuyện, nhưng không khí vẫn còn đôi chút căng thẳng. Một vài câu hỏi về công việc và gia đình được đưa ra, và Tịch Vi cố gắng trả lời một cách khéo léo, thể hiện sự hiểu biết và tinh tế. Cô cũng kể về những dự án cô đang thực hiện, cách cô chăm sóc Hạ Dực, khiến bố mẹ anh dần cảm thấy yên tâm.

Sau bữa ăn, khi mọi người chuẩn bị ra về, bố Hạ Dực đột nhiên quay sang cô: “Cháu biết không, Dực là người nghiêm túc và rất khó tính. Nếu muốn ở bên anh ấy, cháu phải thật sự kiên nhẫn và chân thành.”

Tịch Vi cúi đầu, giọng dịu dàng: “Vâng, tôi hiểu và sẽ cố gắng hết sức, vì Dực và mối quan hệ của chúng tôi.”

Bố Hạ Dực gật đầu, ánh mắt thoáng chút hài lòng. Mẹ anh cũng mỉm cười: “Cháu có vẻ phù hợp với Dực, nhưng đừng quên luôn giữ sự chân thành và tôn trọng.”

Khi gia đình anh rời đi, căn hộ trở nên yên tĩnh. Tịch Vi thở dài nhẹ nhõm, cảm giác vừa lo lắng vừa vui sướng. Cô quay sang Hạ Dực, thấy anh đứng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng hiếm hoi: “Cô đã làm tốt.”

Cô mỉm cười, tim đập mạnh: “Cảm ơn anh… vì đã tin tôi.”

Anh tiến lại gần, nắm tay cô: “Tôi luôn biết cô chân thành. Giờ đây, không ai và không gì có thể phá vỡ chúng ta.”

Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ càng trở nên bền chặt. Mỗi hành động quan tâm nhỏ, mỗi ánh mắt dịu dàng, mỗi nụ cười đều khiến trái tim Tịch Vi rung động mạnh mẽ hơn. Họ cùng nhau trải qua những thử thách nhẹ từ bên ngoài, nhưng đều vượt qua nhờ sự tin tưởng và tình cảm chân thành.

Một buổi tối, trời mưa nhẹ, Tịch Vi ngồi đọc sách trong phòng khách, Hạ Dực mang trà nóng đến, đặt trước mặt cô: “Uống đi, đừng để cơ thể yếu đi.”

Cô nhìn anh, tim vừa lo vừa rung động, giọng run run: “Anh… tại sao luôn quan tâm tôi nhiều như vậy?”

Anh chỉ im lặng, gật nhẹ, như trả lời bằng ánh mắt. Khoảnh khắc gần gũi này khiến cô vừa sợ vừa muốn dựa vào anh, cảm giác an toàn và ấm áp tràn ngập trong lòng.

Ngày hôm sau, khi đi dạo quanh khu chung cư, họ gặp một người hàng xóm tò mò, hỏi về mối quan hệ giữa họ. Tịch Vi đỏ mặt, lúng túng, còn Hạ Dực giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt đầy bao quát, khiến cô nhận ra rằng, sự bảo vệ của anh khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Một đêm khác, khi Tịch Vi bị cảm nhẹ, Hạ Dực lặng lẽ mang nước ấm và thuốc đến bên giường. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng nhưng vẫn giữ chút lạnh lùng đặc trưng. Cô nhận ra rằng, từ ghét đến tin tưởng, từ căng thẳng đến rung động, mọi cảm xúc đều đang chiếm lấy trái tim cô.

Những ngày tiếp theo, họ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc gần gũi, từ việc nấu ăn, dọn dẹp, đi siêu thị, đến những phút giây im lặng bên nhau đọc sách. Tình cảm giữa họ nảy nở rõ rệt, từ ghét, căng thẳng, đến những rung động ngọt ngào và cảm giác gần gũi trọn vẹn.

Đến cuối chương, Tịch Vi nhận ra rằng, hợp đồng hôn nhân giả đã biến thành một câu chuyện tình cảm thật sự, và giờ đây, họ đã đủ tin tưởng để đối diện bất kỳ thử thách nào từ bên ngoài, từ gia đình, bạn bè, hay sự nghi ngại của người ngoài. Cả hai cùng nắm tay nhau, cảm nhận nhịp tim đồng điệu, mở ra một chương mới đầy hạnh phúc và ngọt ngào trong cuộc sống chung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×