Từ sau khi Uất Noãn Tâm bước vào Hòan Cầu, Nam Cung Nghiêu phát hiện bản thân đã có một thói quen không tốt. Mỗi lần tan ca, đều tự động đi đến cửa phòng làm việc nhìn cô, lại không muốn bị cô phát hiện. Có lúc cảm thấy bản thân thật nực cười, rõ ràng đây là công ty cũa anh, tại sao phải lén lút, y như ăn trộm.Cô là một nhân viên rất chăm chỉ, mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ đêm. Mặc dù có Uất Linh Lung ác ý chỉnh cô, cũng không thể bỏ qua sự cố gắng của bản thân cô. Về điểm này, hoàn toàn làm cho anh phải khen ngợi.Nghĩ muốn lập tức nhìn thấy cô, anh vui mừng vô cớ, bước chân tự động cũng gia tăng tốc độ. Nhưng lần này, anh không nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ ngồi ở bên bàn làm việc của cô như mọi khi. Cả căn phòng đều tối đen.Cô về rồi sao?Đôi mắt sáng mang theo buồn bã, nhưng anh không để lộ vẻ thất vọng ra ngoài, quay người rời khỏi.Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường bước ra khỏi thang máy, vừa đi ra hướng bãi đổ xe vừa cười nói với nhau, thảo luận nên dùng bữa ở đâu, có cái gì ngon. “Giờ này, cũng không có nhiều nhà hàng mở cửa, chúng ta đi ăn ở tiệm nha?”“Được thôi!”“Umm……gần đây đều là xây dựng cao ốc, hình như cũng không có quán ăn nhỏ nào cả, không bằng đến quán ăn ven đường ở phố Tây đi. Ở đó có món tôm hùm cay rất nổi tiếng, rất lâu rồi không được ăn….”“Ưm!”“Tính tình của anh rất dễ chịu nha, nói cái gì anh cũng đồng ý.”Lương Cảnh Đường nở nụ cười với cô. Chỉ cần ở cùng với cô, ăn cái gì quan trọng sao? Anh dừng lại bên chiếc Maybach. “Lên xe thôi!”Uất Noãn Tâm mở trừng mắt ra với chiếc xe vừa đẹp vừa sang trọng này. “Anh đổi xe rồi sao? Chiếc Audi lúc trước không phải vẫn còn mới sao? Mấy ngày trước em vừa thấy qua trên TV, chiếc xe này số lượng có hạn trên thế giới, hình như phải trên dưới mấy trăm triệu nha! Mặc dù nói anh là luật sư danh tiếng, cũng không cần chút xa xỉ đến vậy!“Vậy sao? Anh không biết đó nha!” Lương Cảnh Đường nhún vai, nhẹ nhàng cho qua. Với gia cảnh nhà anh, chiếc xe này cũng không đáng kể gì, không đáng để cô kinh ngạc dữ vậy đâu.Tuy nhiên như vậy cũng tốt, rất nhiều người phụ nữ ở bên cạnh anh chỉ vì tiền. Nếu như trong mắt của cô, anh chỉ là một luật sư, đã có thể loại trừ khả năng này rồi! Đương nhiên, từ trước đến giờ anh cũng không xem cô là loại phụ nữ ham tiền. Với anh mà nói, cô rất đặc biệt.Cái thế giới này quá tàn khốc quá dơ bẩn, cô như hoa sen trong ao xanh, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Anh muốn bảo vệ sự thơ ngây, sự lương thiện của cô.Nam Cung Nghiêu đi vào bãi đổ xe, liền nhìn thấy Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường đùa giỡn với nhau rồi lên xe. Ở trước mặt anh, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cười vui vẻ như vậy, cả người giống như một đóa hoa đang run động. Anh nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt thâm sâu lạnh băng.Hẹn hò với tình nhân mới chưa đủ, ngay cả tình nhân cũ cũng ‘chiếu cố’ sao? Cô quả thực là một người đàn bà lợi hại, hôm nay đối phó người này, ngày mai lại chăm sóc người kia. Không có đàn ông, cô sẽ chết sao?Xem ra, anh cho cô ‘áp lực’ vẫn không đủ, đến nỗi cô còn có tâm trạng hẹn hò với tình nhân.Với cô, anh tuyệt đối không tiếp tục nhân từ!…………Uất Noãn Tâm dẫn đường, đưa Lương Cảnh Đường đến khu ẩm thực náo nhiệt ở phố Tây điên cuồng một trận. Đương nhiên, cuối cùng vẫn do Lương Cảnh Đường trả. Anh thường không có thói quen để phụ nữ trả tiền, nhưng cô lại là người đầu tiên giành trả tiền với anh, làm cho anh dở khóc dở cười.Chiếc Maybach từ từ ngừng lại phía trước khu chung cư, Lương Cảnh Đường quay đầu nhìn Uất Noãn Tâm, phát hiện cô đang ngủ say. Khoảng thời gian này, cô mệt lừ rồi, ở dưới mắt đã có thể nhìn thấy hai vết thâm màu đen, gương mặt dường như có vẻ hốc hác. Một bàn tay lớn vuốt ve gương mặt nhỏ bé ẩn trong mái tóc xõa tung của cô, nhìn có vẻ mỏng manh đáng thương.Cô rất lâu rồi không được nghỉ ngơi đầy đủ rồi, thoải mái như một đứa trẻ, ngủ rất sâu, hô hấp đều đặn. Gần như làm tan chảy tim của anh, rất muốn ôm cô vào lòng, che chở cẩn thận.Anh biết rõ tình hình hiện tại của bản thân, vốn không thích hợp nói chuyện yêu đương. Vài năm qua đi, anh quả thật chưa từng chính thức quen một người bạn gái nào. Có nhu cầu sinh lý, cũng giải quyết bằng cách khác.Anh cho rằng, bản thân đối với phụ nữ đã không còn cảm thấy hứng thú. Khi đến lúc, nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cùng với một người phụ nữ tính tình thích hợp, gia cảnh tương đương kết hôn với nhau. Thì ra, không phải không có hứng thú, chỉ là chưa gặp đúng người khiến bản thân cảm thấy hứng thú.Từ khi cô xuất hiện trong thế giới của anh, thất kinh bát mạch bị phong tỏa của anh cứ vậy bất thình lình được đả thông, bắt đầu có nhiều cảm giác. Làm cho niềm vui của anh không chỉ có thành công trong công việc, còn có cô. Thậm chí, cô so với công việc càng làm cho anh vui vẻ hơn.Có lẽ, tình yêu thực sự bắt đầu từ cảm giác. Quả thật sẽ có một người, khiến cho bạn có cảm giác hoàn toàn khác. Cho dù không cần nói chuyện cười đùa, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy rất vui vẻ. Và sự vui vẻ đó, không phải vì cô ấy có đẹp bao nhiêu, vóc dáng bốc lửa bao nhiêu, hoặc xuất sắc bao nhiêu. Chỉ bởi vì, sự chờ đợi trong tim, nảy mầm.Càng nhìn cô, Lương Cảnh Đường càng cảm thấy bản thân đối với cô tràn ngập ấn tượng tốt và không muốn rời xa, không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai má của cô.Mặt của cô rất lán, da vẻ noãn nà, chạm vào rất tuyệt, làm cho anh yêu thích không nỡ dứt ra. Đó là một loại yêu thích không thể nói nên lời, có cảm giác hận không thể kéo cả người cô nhập vào cơ thể mình, yêu thương cưng chiều.Tình yêu là một loại mầm một khi đã nảy nở, sẽ điên cuồng phát triển. Chỉ vuốt ve hai má của cô, cũng không cách nào thỏa mãn khát vọng đang dậy sóng mãnh liệt trong lòng Lương Cảnh Đường. Nhìn cô mềm yếu như hoa. hai cánh môi mở ra, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, không biết bản thân đang làm gì, cứ vậy mà hôn lên.Cổ họng khô khốc, ngón tay giữ chặt ghế ngồi, cả người run rẩy mãnh liệt.Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy, tim giống như từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.Bùm bụp……bùm bụp…..Một lát thêm một lát, nhịp đập tăng nhanh!Trái tim sắp sửa không đủ khả năng chịu đựng gần như tiêu mất rồi!Nhưng lúc anh định hôn lên cánh môi của cô, đối diện độ nhiên lóe lên hia luồng sáng chói mắt, chiếu thẳng vào xe anh.Ánh sáng kia chói lọi, sáng đến chói mắt. Lương Cảnh Đường giang tay ra che lại, loáng thoáng nhìn thấy một gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông ngồi trong xe. Anh ta lạnh lùng nhìn anh, để hả giận một phen, bấm còi inh ỏi.“Bin bin….bin bin….”Giống như đang cố ý khiêu khích!Nhưng anh không thể nhìn rõ mặt của anh ta, chỉ cảm thấy một cảm giác uy hiếp mãnh liệt xuyên qua anh.Có lẽ chỉ là ảo giác của anh thôi?