Uất Noãn Tâm không giỏi nói dối, đành phải nói thật, ấp a ấp úng. “Hôm nay, là sinh nhật Ngũ Liên………”Quả nhiên, sắc mặt của Nam Cung Nghiêu càng lạnh lẽo. Giống như thời tiết ở bên ngoài, âm u đen kịt. “Cho nên, em muốn bỏ rơi anh, đi tìm cậu ta?”“Không phải bỏ rơi, mà là vấn đề trước sau.”“Em đang muốn gì đây? Tranh thủ hai phía sao? Em cho rằng, anh sẽ đồng ý để em gặp anh xong, sau đó đi tìm cậu ta sao?”“Hôm nay là sinh nhật anh ấy, em đã đồng ý rồi.”“Anh không đồng ý!”“Nhưng, em không thể lỡ hẹn!”“Cho nên em chọn cậu ta, cậu ta quan trọng hơn anh sao?”“Đây không phải vấn đề hơn thua!”“Anh mặc kệ vấn đề gì, tóm lại em không được đi!”Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu quyết không cho cô đi, Uất Noãn Tâm sốt ruột. Cô cái đầu gỗ ngu ngốc, lúc đó nên nghĩ đến. Với tính tình của Nam Cung Nghiêu, làm sao có thể cho cô đi, chắp cánh cũng khó bay mà.Vội chạy đến trước mặt anh, đổi chiến thuật là nũng, nắm lấy cánh tay của anh lắc qua lắc lại.“Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần thôi……. Em đã đồng ý với anh ấy rồi, lỡ hẹn mất đạo đức lắm……”Nam Cung Nghiêu lạnh lùng “hừ” một tiếng, lỗ mũi phun ra khói.“Nghiêu, anh tốt nhất, hiểu lý lẽ nhất, khoan dung độ lương nhất mà, cho em đi đi…… được không? Anh xem em cũng đến tìm anh trước rồi còn gì……”Kết quả mặt Nam Cung Nghiêu càng đen hơn, chế giễu. “Cho nên anh nên đội ơn em, em đã xếp anh trước người đàn ông khác phải không?”Đây là hiểu theo kiểu gì đây trời?“Em không có ý đó mà…….”Nam Cung Nghiêu rút mạnh cánh tay ra. “Anh vừa không tốt, không hiểu lý lẽ, cũng không khoan dung độ lượng! Tóm lại, em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em gặp người đàn ông khác!”“Này………”“Không thương lượng gì hết!”Cô tức giận dậm chân. “Anh, anh ngang tàng, bá đạo, ngang ngược không nói lý mà.”Nam Cung Nghiêu tức giận. “Anh ngang tàng bá đạo, ngang ngược không nói lý sao?” Thật hoang đường. “Uất Noãn Tâm, người bây giờ muốn vứt bỏ anh, đi gặp người đàn ông khác là em!”“Hôm nay phải ngày bình thường, là sinh nhật anh ấy!”“Anh mặc kệ sinh nhật cái khỉ gì của cậu ta, anh nói không cho là không cho!”“Anh không phải cũng hay bỏ rơi em, đi tìm Vũ Nhi sao? Em có từng oán trách anh câu nào chưa?”“Vũ Nhi là em gái anh!”“Ngũ Liên là bạn em!”“Bạn bè cái rắm!” Nam Cung Nghiêu không nhịn được thô bạo. “Cậu ta chính là một con sói đội lốp cừu!”Uất Noãn Tâm tức muốn hộc máu. Anh cái người này, hoàn toàn không thể nói chuyện mà. Nói chuyện với anh, cũng đồng nghĩa với việc tự ngược đãi mình. Cô không thèm nói nhảm, tức giận quay đầu bỏ đi, vừa mở cửa, cửa liền bị Nam Cung Nghiêu đóng sầm. Anh gào thét. “Em muốn làm gì hả?”“Để em ra ngoài!”“Không cho!”“Khốn khiếp, anh để em ra ngoài, em phải ra ngoài!” Uất Noãn Tâm trái phải đều không thoát được, nắm tay lại đấm lên ngực anh. “Anh cái tên khốn khiếp , ngang ngược! Anh dựa vào cái gì không cho em đi! Mau tránh ra….”Lồng ngực của anh rắn chắc như thép, cú đấm của cô chẳng qua chỉ để gãi ngứa, một chút công dụng cũng không có. Anh đưa tay ra, bắt lấy cổ tay cô một cách chính xác, không thể động đậy.“Uất Noãn Tâm, em im lặng cho anh!”“Anh dựa vào cái gì bắt em im lặng thì em phải im lặng chứ? Lúc anh vứt bỏ em, anh có nghĩ đến cảm nhận của em chưa! Anh cái đồ khốn khiếp……” Uất Noãn Tâm giãy không ra, hai mắt đỏ lên.Những uất ức chịu đựng lúc trước, đều bộc phát hết ra trong giờ phút này, quát to. “Nam Cung Nghiêu, anh xem tôi là gì hả? Tôi không phải đồ chơi của anh!”Câu nói của cô giống như cây kim, đâm vào tim Nam Cung Nghiêu, đau lòng cũng hổ thẹn. Anh quên đi tức giận, anh buông cô ra, ôm vào lòng. Dùng sức rất nhẹ, đủ để cô không thể thoát ra. “Xin lỗi…… là lỗi của anh………… anh không nên đối xữ với em như vậy………”Cô nói đúng, anh là một người đàn ông ích kỷ, luôn đòi hỏi ở cô, còn bản thân lại không làm được gì.Cô luôn bao dung anh, anh lại không cách nào bao dung cô. Luôn ghen tỵ vì những chuyện cỏn con, muốn hoàn toàn nắm cô trong tay, để trong mắt cô chỉ có một mình anh, đến nỗi xem nhẹ cảm nhận của cô.“Đừng khóc, được không? Anh sẽ đau lòng.”Uất Noãn Tâm chép miệng, giống như một đứa trẻ chịu ấm ức, nghẹn ngào. “Anh bắt nạt em…………. đồn khốn……….”“Anh là đồ khốn, anh không nên bắt nạt em, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”Lần đầu tiên anh nhỏ giọng cầu xin cô, an ủi cô, Uất Noãn Tâm vừa mừng vừa lo. Rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn kìm nén, không muốn để cho anh cảm thấy mình nhu nhược, anh chỉ cần nói hai cầu thì xong chuyện sao. Cứ vậy, sau này anh sẽ càng không để ý đến cô hơn.”Giống một chú chó nhỏ vẩy đuôi, khóe mắt rưng rưng. “Vậy em có thể đi sao?”Trong lòng Nam Cung Nghiêu tự nhiên có một trăm ngàn cái không vui, nhưng vẫn nhịn xuống. Anh nói với mình, bắt đầu từ bây giờ, phải học tôn trọng cô.”Hơn nữa, ánh mắt này của cô, đáng thương đến mức anh không cách nào chống lại được, không đành lòng từ chối.Lau nước mắt trên khóe mắt của cô, thở dài, dịu dàng nói. “Anh đưa em đến đó.”Uất Noãn Tâm vui vẻ, nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh, dùng sức hôn lên má anh. “Anh là tốt nhất!”“Như vậy đủ rồi sao?”Cô đỏ mặt. “Vậy anh muốn sao?”Anh nghiêng qua, đưa má phải qua. “Bên này cũng cần.”Uất Noãn Tâm hờn dỗi. “Anh đồ vô lại.” Nhưng vẫn hôn lên má phải của anh.“Bây giờ là bảy giờ bốn mươi phút, hai mươi phút nữa anh đưa em đi, được không?”“Vâng!” Uất Noãn Tâm có hơi luyến tiếc. “Sao thời gian trôi qua nhanh vậy? Đã bốn mươi rồi. Đều tại anh, vô duyên vô cớ gây sự, bây giờ cũng không nói chuyện được bao nhiêu.”“Đúng, anh không nên gây sự vô cớ. Tha thứ cho anh, được không?”Hở………..“Anh như vậy, em không quen chút nào.”