Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 292: quyễn 6 : Anh không biết tình yêu là gì


trước sau


Đêm đó...Ngũ Liên hùng hổ xông vào trong tập đoàn Hoàn Cầu. Hướng Vi nhìn thấy vẻ mặt anh khiến người ta phải sợ hãi, không chớp mặt xông thẳng đến văn phòng tổng tài,định giữ anh lại. "Tổng tài đang có việc bận, không thể tiếp khách, Ngũ thiếu, Ngũ thiếu......."

"Cô cút ra cho tôi!" Ngũ Liên đẩy cô ra xa, đẩy thẳng cửa đi vào, nghiến răng nghiến lợi mà nói. "Anh muốn bị đánh ở đây, hay ra ngoài hả?"

"Tổng tài, Ngũ thiếu anh ấy......."

Nam Cung Nghiêu đã sớm đoán được anh sẽ đến gây chuyện, bình tĩnh liếc nhìn anh một cái, rồi bảo Hướng vi đi ra ngoài.

"Cậu vẫn giống y như trước, thôi lỗ lại không lễ phép."

"Mắc mớ gì đến anh, chưa đến lượt anh dạy bảo bổn thiếu đâu!" Gây xanh trên cổ Ngũ Liên đập thình thịch rất ghê gớm, chẳng muốn nói lời vô nghĩa với anh, xông thẳng lên nắm lấy áo của Nam Cung Nghiêu, đấm một đấm vào mặt anh.

Nam Cung Nghiêu bị một đấm nghiêm trọng đó đánh lùi về sau vài bước, lau sạch máu trên miệng, cười nhạo. "Mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Đồ vô dụng!"

"Mày muốn chết mà!" Ngũ Liên giận dữ, quật anh ngã xuống đất, một đấm rồi lại một đấm, nện vào mặt anh, máu mũi máu miệng chảy ra, mặt mũi bầm dập.

Nhưng Nam Cung Nghiêu không hề đánh trả, ngược lại chỉ cười nhạo, dường như đang trong im lặng mà chế giễu anh.

"Tại sao mày không đánh trả? Mày đứng dậy đánh trả như một người đàn ông đi!"Ngũ Liên xốc lấy cổ áo của anh gào rít điên cuồng. "Giả vờ ngoan ngoãn gì chứ!"

Nam Cung Nghiêu từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói, ánh mắt hết sức khinh miệt coi thường, giống như chẳng thèm để ý đến anh, càng làm cho tinh thần của Ngũ Liên tăng thêm đau đớn.

Anh mất hết sức, hai mắt đỏi hoe hỏi ép anh. "Tại sao mày phải làm vậy với cô ấy hả? Tại sao lại làm cô ấy đau khổ chứ! Mày ngay cả cầm thú cũng không bằng!"

Cho dù trên mặt là máu me, hai mắt cũng sưng phù lên, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn nở nụ cười như cũ, chẳng thèm để ý đến mà nói: "Là do cô ấy tự nguyện, tao không ép cô ấy....."

"Nhưng mày uy hiếp cô ấy!"

"Đó không được gọi là uy hiếp, mà chỉ là một cuộc giao dịch. Hoặc tao có thể hiểu,cô ấy vẫn còn vươn chút tình xưa với tao, nhớ nhung giường của tao, nên mới có thể chủ động cởi quần áo ở trước mặt tao......."

Lại đấm một đấm, Ngũ Liên tức giận. "Mày câm miệng cho tao"

"Tao đã từng nói, tao sẽ không ly hôn, chết cũng không từ bỏ." Trong ánh mắt toát ra một sự sắc bén. "Tao yêu cô ấy, cô ấy là của tao!"

"Chiếm giữ, giam cầm, dùng thủ đoạn chiếm đoạt, đây là thứ mày gọi là tình yêu sao? Mày vốn không biết tình yêu là gì, nếu như mày yêu cô ấy, mày nên để cô ấy tự do,khiến cô ấy hạnh phúc!"

"Tao đương nhiên hy vọng cô ấy hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc đó, phải do tao mang lại! Những người khác, nằm mơ đi!"

"Mày đi chết đi! Đồ khốn!" Ngũ Liên lại tức giận nện cho anh một đấm. "Tao cảnh cáo mày, nếu mày dám đụng vào cô ấy lần nữa, tao sẽ giết chết mày!"

Câu nói này, anh chắc chắn không phải nói đùa! Vì cô, anh thậm chí không tiếc tự mình giết chết anh ta, cho dù nửa đời còn lại phải trải qua ở trong tù! Chỉ cần cô ấy được tự do!

Ngũ Liên đẩy anh ra đứng dậy, cảnh cáo trừng mắt với anh vài cái, mới rời khỏi.

Hướng Vi vội vàng chạy vào, nhìn thấy người Nam Cung Nghiêu đầy máu, vô cùng lo lắng."Tổng tài, có cần gọi bác sĩ không?"

Nam Cung Nghiêu đẩy tay cô ra, tự mình ngồi dậy. "Không cần đâu! Tự tôi có thể xử lý được."

"Nhưng màu........"

"Cô đi ra ngoài đi, để một mình yên tĩnh một chút."

Thấy tình hình như vậy, Hướng Vi cũng không nói gì thêm, đành phải đi ra ngoài. Nghĩ đến cảnh trên mặt anh đầy máu, vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.

Giữa Ngũ thiếu và tổng tài, rốt cuộc đã xảy ra thù oán gì, đến mức phải ra tay tàn nhẫn như vậy.

............

Sau chuyện bị người khác chụp lén ở khách sạn, Uất Noãn Tâm vẫn tự nhốt mình ở trong nhà, không dám liên lạc với Ngũ Liên. Có lẽ, anh cũng cần thời gian để bình tĩnh lại.

Bây giờ nghĩ lại, một đêm đổi một đời, đúng là rất ngu ngốc rất vô lý, đến bây giờ vẫn còn mắc bẫy của anh ta. Nhưng tình hình ngay lúc đó, đúng thật sẽ làm lý trí của con người ta bị che mờ. Cô một lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta,cho nên bất cứ điều gì cũng chấp nhận làm.

Đến giờ phút này lại chỉ cảm thấy giống như một cơn ác mộng, mãi mãi không muốn nhớ lại.

Càng làm cho cô đau lòng hơn nữa, đó là sự tàn nhẫn của Nam Cung Nghiêu. Sau khi cô về nước, anh ta đối xử với cô rất tốt, cô gần như quên hết những đau đớn của sáu năm trước, thậm chí muốn tha thứ cho anh ta, muốn làm bạn tốt với anh ta. Nhưng cô đã nghĩ anh ta quá tốt rồi, người giống như anh ta, vốn không hề có trái tim, chuyện đê tiện hơn nữa anh ta cũng có thể làm được.

Cô thề, cô không bao giờ tin anh ta nữa!

Thời gian lại trôi qua một ngày, Uất Noãn Tâm bắt đầu gọi điện thoại cho Ngũ Liên,nhưng chỉ trả lời lại hoặc là không có người nghe máy, hoặc là ngắt cuộc gọi. Cô của hy vọng, cũng bị tiêu diệt từng chút một. Cô đơn, tuyệt vọng!

Sau khi uống xong hai lon bia, cô nghĩ không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không cô sẽ mất anh vĩnh viễn. Vội vàng cầm lấy túi xách, xuống lầu bắt xe đến Ngũ thị.

Lâm Mạt vừa từ trong phòng làm việc ra. "Noãn Tâm, sao cô lại đến đây?"

"Anh ấy có trong đó không?" Cô vội chạy vào, lại bị Lâm Mạt ngăn lại, khó xử nói:"Tổng tài dặn dò, hôm nay không tiếp khách."

"Kể cả tôi sao?"

"Ừ!Anh đặc biệt chỉ rõ kể cả cô." Lâm Mạt lo lắng hỏi: "Có phải hai người cãi nhau không? Tâm trạng của tổng tài hai ngày nay rất cáu gắt, mấy quản lý cao cấp của công ty đều bị anh mắng mấy lần, tôi nghĩ chỉ có cô mới có thể làm anh ấy thất thường như vậy!"

"Tôi muốn gặp anh ấy............."

"Bây giờ sao? Tôi khuyên cô vẫn là không nên, anh ấy vẫn chưa nguôi giận đâu!"

"Vậy tôi ở đây chờ anh ấy! Phiền cô nói lại với anh ấy, tôi vẫn chờ ở trước cửa, cho đến khi nào anh ấy đồng ý gặp tôi."

"Sao phải chịu khổ như vậy chứ?" Lâm Mạt thở dài, do dự mãi, nhưng vẫn đi vào.

Uất Noãn Tâm ngồi trên hành làng cực khổ chờ đợi, trong lúc đó Ngũ Liên đi ra vài lần,Lâm Mạt đi theo, không chớp mắt đi về phía phòng họp, dường như không nhìn thấy cô. Cô muốn nói gì, cũng không kịp, đành phải tiếp tục chờ.

Cứ như vậy từ chiều đợi cho đến mười giờ đêm.

Lâm Mạt chịu không nổi nữa, nói: "Cô đi vào đi! Cứ coi như người thư ký này không hoàn thành trách nhiệm vậy!"

Uất Noãn Tâm cảm động đến rơi nước mắt, vội đi vào văn phòng.

Ngũ Liên vẫn đang xử lý công việc, mượn những thứ này để làm mình tê liệt. Đầu cũng không ngẩng lần hỏi một câu. "Cô ấy vẫn chưa đi sao?"

P/S: Mình có việc bận trong tuần này, nên hôm nay tranh thủ được mình post 3 chương nhé. Mấy ngày sau không có chương mới các bạn đừng thắc mắc ghen. Khi nào tranh thủ được mình sẽ post tiếp. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!