Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Chương 346: Quyễn 7 : Chỉ cần em yêu tôi


trước sau

: Chỉ cần em yêu tôi

Trong lúc ánh mắt của Uất Noãn Tâm hơi có tí hoảng sợ, thì Nam Cung Nghiêu nghiêm túc nói: “Lúc ấy tôi rất yêu em, em chính là cả thế giới của tôi. Vì em, tôi có thể buông bỏ tất cả thù hận, coi như mình chưa biết gì cả. Tôi chẳng muốn điều gì, cũng không muốn tính toán với em, tôi chỉ muốn em thôi.”

Uất Noãn Tâm thừa nhận lúc đó quả thật cô rất bất ngờ, nhưng khi bình tĩnh lại, cô lại cảm thấy không đáng tin, nên cô lắc đầu, “anh làm không được! Tôi hiểu rất rõ tính tình của anh. Có lẽ tạm thời anh sẽ không tính toán với tôi, nhưng trong trái tim anh vẫn không thể buông bỏ hết mọi thù hận. Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ trả thù thôi!”

“Vậy sao? Tại sao tôi không biết em hiểu rõ tôi như vậy nhỉ?” Giọng điệu của Nam Cung Nghiêu mang theo sự châm chọc để che đi nỗi đau của mình.

Thì ra, nhưng gì anh bỏ ra, lại không hề đổi lại được sự tin tưởng của cô. Nếu đã như vậy, anh từng moi tim móc ruột làm nhiều chuyện vì cô như vậy có ý nghĩ gì chứ? Quay đầu lại, cô ngay cả một điều cơ bản nhất là tin tưởng anh cũng không có, cô không hề hiểu anh.

“Nếu như lúc đó em biết những chuyện thù oán này, em vẫn còn cố chấp gả cho Ngũ Liên sao?”

Uất Noãn Tâm nhìn anh, do dự vài giây, nhưng lời nói lại rất kiên quyết, “Có!”

Sự kiên quyết đó lại làm cho Nam Cung Nghiêu đau khổ, giận điên lên, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, kéo gió gọi bão, tay đặt ở trên đầu gối nắm chặt lại. “Em yêu tên đó đến vậy sao?”

“……. Chẳng liên quan gì đến anh! Tội nghiệt của đời trước, không phải tôi gây nên, tôi không cần phải gánh và tôi cũng không có trách nhiệm với nó.”

Mặt anh u ám nghiến răng, “cha làm con chịu, đây là điều hiển nhiên thôi.”

“Từ khi nào anh lại có cái ý nghĩ cổ hũ đến vậy chứ? Nói tóm lại, chuyện đó không phải tôi gây nên, tôi sẽ không nhận lấy trách nhiệm đâu. Tôi đã sống rất mệt mỏi rồi, không muốn đeo trên lưng quá nhiều nữa.”

“Em cho rằng, chỉ bằng một câu không phải em làm thì em có thể phủ sạch sao? Em quá ngây thơ rồi. Cả nhà họ Uất của em đều vô liêm sỉ như vậy! Nếu như tôi cho em thêm một cơ hội, nếu em yêu tôi, tôi sẽ từ bỏ mọi thù hận, em sẽ lựa chọn như thế nào?”

Nam Cung Nghiêu không biết mình có thể vứt bỏ mọi thù hận hay không, nhưng ngay lúc này đây, anh tha thiết muốn biết được câu trả lời của cô.

Có lẽ, chỉ cần một từ yêu của cô, sẽ có thể làm cho những oán hận trong lòng anh tan biến, dù sao những ngày tháng vừa qua, đã làm cho anh rất đau khổ rồi.

Rõ ràng biết đây là chuyện không thể, tại sao anh vẫn cứ cố chấp quấn lấy, không chịu buông tay chứ?

Uất Noãn Tâm nở nụ cười đau khổ, “anh làm không được, tôi cũng không làm được! Bảy năm trước kể cả khoảng thời gian này, nhưng chuyện anh gây ra cho tôi đã khắc sâu trong đầu tôi rồi, tôi không quên được……… Cho dù chúng ta ở bên nhau, cũng không thể như trước được.”

Bỗng nhiên Nam Cung Nghiêu giữ tay cô lại, “nếu như tôi nói được………… nếu như tôi nói chỉ cần em yêu tôi, thì tôi sẽ ngừng việc trả thù lại……..”

Trong ánh mắt của anh đầy sự căng thẳng, chờ đợi, giống như cả đời này đều nắm chặt tay của cô . Một câu nói của cô, có thể quyết định sự sống chết của anh.

Anh không biết tại sao trong giây phút đó anh lại mất kiểm soát như vậy, điên cuồng như vậy, vứt bỏ hết mọi thù hận mình đã giữ trong một thời gian dì, trong trái tim chỉ muốn ở bên cô.

Có lẽ anh chịu quá nhiều giày vò rồi, anh quá đau khổ, anh không muốn cả hai đau khổ giày vò lẫn nhau như vậy nữa, anh bằng lòng là người từ bỏ trước.

Chỉ cần cô bằng lòng, anh sẽ nói thật với cô ngay lập tức, sẽ hòa thuận ở bên cô.

Nhưng Uất Noãn Tâm lại cảm hấy rất hoang đường. Sau khi anh làm nhiều chuyện mất nhân tính, tàn nhẫn như vậy, thì anh dựa vào gì cho rằng cô sẽ yêu anh nữa? Quá nực cười.

Cô tay rút tay mình ra khỏi tay anh, nở nụ cười lạnh nhạt. “Em làm không được! Xa nhau bảy năm, chúng ta đã không thể quay về như trước kia nữa rồi.”

“……….” Trái tim của Nam Cung Nghiêu rơi thẳng xuống đáy vực, sau đó lại nở nụ cười chế nhạo sự hoang đường của mình. Anh rõ ràng đã biết được câu trả lời, không phải sao? Tại sao vẫn ngốc nghếch nói ra những lời này chứ! Hèn mọn cầu xin cô một lần nữa, lại trở thành trò cười trong mắt cô.

Anh nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao. “Tốt, rất tốt……….. tôi sẽ làm cho em nhớ rõ ngày hôm nay, tôi sẽ khiến em phải hối hận, ngày hôm nay khi tôi từ bỏ lòng tự trọng, từ bỏ mọi thù hận quay về bên cạnh em, thì em lại lần nữa làm tổn thương tôi.”

Ánh mắt của anh làm cho Uất Noãn Tâm sợ hại, dường như có thể thấy trước được dáng vẻ đau khổ của mình bởi vì sự đau giày vò của anh. Cô không muốn mối quan hệ của hai người đi vào bước đường cùng không thể cứu vãng được, “Nam Cung Nghiêu, em……”

“Câm miệng! Tôi không muốn nghe em nói tiếng nào nữa. Đẩy tôi về.”

“……..” Cô biết mình có nói nhiều cũng vô ích, nên đành im lặng không nói, thời tiết vào mùa đông năm này, càng lạnh lẽo đến thấu xương.

Hai người im lặng về đến nhà, cái cửa nhở trong vườn hoa đột nhiên mở ra, Uất Noãn Tâm hoảng hốt, không lẽ bé Thiên chạy ra ngoài rồi sao? Sau đó cô liền nghe thấy tiếng một người phụ nữ điên cuồng gào thét trong nhà. “hai người kia đi đâu rồi hả, nói mau………. thứ con hoang như mày, tao giết chết mày!”

Nam Cung Vũ Nhi!

Uất Noãn Tâm hoảng hốt chạy vào, Nam Cung Vũ Nhi đang bóp cổ Uất Thiên Hạo lắc qua lắc lại, hai chân của cậu bé đã rời khỏi mặt đất, ra sức giãy dụa, hai mắt trợn trắng.

“Bé Thiên…….” Cô xông quá đó giành Uất Thiên Hạo về, đẩy Nam Cung Vũ Nhi ra xa, làm cho cô ta té ngã xuống đất.

“Bé Thiên, bé Thiên con không sao chứ?” Uất Noãn Tâm sốt ruột hỏi hang, lo lắng đến nỗi nước mắt sắp chảy xuống. Nhìn thấy trên cổ con có hai dấu ngấn đỏ, cô đau lòng muốn chết, trong lòng mất giết người. “Bé Thiên, bé Thiên, con mau tỉnh lại đi, ma ma ở đây…….”

Uất Thiên Hạo ho khan vài tiếng, mơ màng mở mắt ra. “Ma ma, ma ma về rồi…….” Nước mắt lập tức chảy xối xả, “bé Thiên rất sợ……… cô ta là kẻ điên…………”

“Bé Thiên đừng sợ, ma ma ở đây, ma ma không để ai làm hại con!” Uất Noãn Tâm quay đầu lại, hai mắt đỏ ửng, gào thét. “Cô muốn gì cứ nhắm vào tôi, đừng có động đến con trẻ!”

Bé Thiên là mạng sống của cô, bất cứ kẻ nào muốn làm hại con, cô cho dù có chết cũng liều cái mạng này.

Nam Cung Vũ Nhi cũng bị té đau, cố hết sức đứng dậy, “Cái thằng con hoang này, đáng chết! Tao muốn cả nhà mày chết hết!”

“Vũ Nhi, câm miệng!”

Một tiếng lạnh lẽo vang lên từ phía sau, Nam Cung Vũ Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đang ngồi trên xe lăng, không màng tức giận, mà hỏi một cách hoảng hốt: “Nghiêu, anh bị sao vậy? Tại sao anh lại ngồi trên xe lăn?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!