hợp đồng linh hồn

Chương 2: Hiện tượng lạ ban đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống nhanh hơn dự đoán, căn phòng trọ nhỏ bé của Linh An trở nên u tối. Màn rèm cửa lay động theo từng cơn gió lạnh, hắt lên những bóng hình kì quái trên tường. Cô ngồi trên giường, tay ôm cuốn nhật ký cũ mua hôm trước, cố trấn tĩnh tâm trí. Nhưng càng nhìn quanh phòng, cảm giác bị theo dõi càng rõ rệt, khiến tim cô đập nhanh.

Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ góc phòng – tiếng cọt kẹt của sàn gỗ, hay là bước chân của ai đó? Linh An nín thở. Không có ai ngoài cô. Nhưng ánh mắt cô dõi theo bóng tối, nhận ra một hình thù mờ mờ đang di chuyển: như một bàn tay đen, kéo dài rồi biến mất.

Cô lùi lại, chạm vào tường lạnh, tự nhủ: “Chắc mình nhìn nhầm thôi… chỉ là bóng đèn và tưởng tượng…”

Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói – trầm, lạ lùng và gần như đến từ trong đầu – vang lên:

“Ngươi đã ký… không thể quay đầu…”

Linh An giật mình, tim nhảy lên. Cô bước lùi, vấp vào cuốn sách trên sàn. Chưa kịp định thần, ánh sáng xanh lóe lên từ cửa sổ, rồi bóng mờ xuất hiện rõ hơn: một linh hồn với khuôn mặt méo mó, mắt trống rỗng, tay vươn ra, như muốn nắm lấy cô.

Cô la lên, nhưng tiếng la biến thành tiếng thở hổn hển. Trong giây phút tuyệt vọng, Hàn Thần xuất hiện trước cửa, đôi mắt ánh lên màu lam, tay giơ ra, cậu cảm giác luồng năng lượng ma pháp dày đặc bao quanh.

“Linh An! Lùi ra!” anh ra lệnh, giọng trầm nhưng dứt khoát. Một luồng sáng xanh từ tay anh bắn thẳng vào bóng mờ. Linh hồn kêu rít lên, vặn mình rồi biến mất, để lại không khí lạnh buốt.

Cô nhìn anh, miệng há hốc, tim vẫn đập mạnh. “Anh… anh làm sao biết tôi ở đây?” cô hỏi, giọng run run.

Hàn Thần hạ tay, đôi mắt vẫn nghiêm trọng. “Ta luôn theo sát ngươi. Hợp đồng… kết nối chúng ta, và khi nguy hiểm xuất hiện, ta sẽ cảm nhận được.”

Cảm giác vừa sợ vừa an toàn tràn ngập Linh An. Cô nhận ra rằng, mặc dù Hàn Thần bí ẩn và lạnh lùng, nhưng sự xuất hiện của anh lại khiến cô bớt hoảng loạn.

Chưa kịp thở nhẹ, một linh hồn nhỏ khác xuất hiện ở góc phòng, hình dạng không rõ ràng, nhưng đôi mắt đỏ quạch nhìn thẳng vào cô. Linh An sợ đến mức lùi vào tường, run rẩy.

Hàn Thần lập tức lao đến, tạo một vòng tròn ánh sáng xanh quanh cô. “Không được gần! Đây là linh hồn tầm trung, nếu không kiểm soát, nó có thể chiếm lấy cơ thể ngươi.”

Cô nhìn anh chăm chú, vừa sợ vừa kinh ngạc: “Anh… anh thật sự làm được sao?”

Anh gật, đôi mắt không rời bóng mờ. Tay anh vẽ những ký hiệu ánh sáng trên không trung, và linh hồn kia hét lên, rồi tan biến như khói. Linh An thở hổn hển, cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn lạ thường.

Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua. Cô nhìn anh, tim vẫn còn đập nhanh. “Tại sao… anh lại giúp tôi?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Hàn Thần quay lại, ánh mắt dịu bớt lạnh lùng, hơi nghiêng đầu: “Vì… nếu không có ta, ngươi sẽ không sống sót qua hợp đồng này.”

Linh An cúi mặt, cảm giác tim mình loạn nhịp, nhưng cô không biết phải cảm nhận thế nào: sợ, hay… tin tưởng?

Đêm hôm đó, khi Hàn Thần rời đi, cô ngồi trên giường, nhìn ra cửa sổ. Những bóng đen vẫn còn thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng cô không còn hoàn toàn hoảng sợ. Một phần trong cô bắt đầu hiểu rằng, không chỉ là kinh dị, mà còn là mối liên kết đặc biệt giữa hai người – vừa nguy hiểm, vừa gần gũi.

Trong giấc ngủ, Linh An mơ thấy hình dáng mờ của Hàn Thần, tay đưa ra trước mặt cô, dẫn lối qua bóng tối. Cô cảm nhận được sự an toàn kỳ lạ, dù xung quanh là tiếng thở, tiếng cười ma quái.

“Đừng sợ… Tôi sẽ ở bên cô,” giọng nói vang lên trong mơ, khiến trái tim cô vừa sợ hãi, vừa nhói lên một cảm xúc lạ kỳ: tin tưởng.

Và từ giây phút đó, Linh An biết rằng, hợp đồng này không chỉ là lời nguyền, mà còn là sự khởi đầu cho một hành trình… nơi tình yêu và kinh dị song hành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×