Mùa vụ mới vừa khởi động, mảnh nông trại dần hiện lên sức sống với những luống rau xanh mơn mởn, cây trái non nhú mầm, và không khí lao động hăng say của Nhã Linh và Hạo. Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn khi một số người trong làng bắt đầu tỏ ra nghi ngại.
Chiều hôm ấy, khi Nhã Linh đang vun đất cho luống rau cải, một nhóm người dân từ xóm bên chạy sang, ánh mắt dò xét và không giấu được sự lo lắng. Ông Thanh, một người quen trong làng, bước tới, giọng nghiêm trọng: “Linh à, nghe nói cô muốn trồng rau hữu cơ và áp dụng những kỹ thuật mới? Chúng tôi sợ đất sẽ cằn cỗi thêm, cây trồng không sống nổi đâu.”
Nhã Linh đứng thẳng người, cố giữ bình tĩnh. Cô hiểu rằng sự nghi ngại này không phải vì họ muốn ngăn cản, mà xuất phát từ sự lo lắng cho đất đai và truyền thống canh tác lâu đời. “Mình hiểu nỗi lo của mọi người,” cô nói dịu dàng nhưng chắc chắn, “nhưng phương pháp này kết hợp giữa kỹ thuật hiện đại và kinh nghiệm truyền thống. Mình muốn hồi sinh nông trại, giữ lại những cây trái quý hiếm và đất đai màu mỡ, chứ không phá hỏng gì cả.”
Một vài người khác chen vào, giọng thận trọng: “Nhưng đất ở đây lâu nay hoang sơ, chưa ai làm thế này. Nếu thất bại, ai chịu trách nhiệm?”
Hạo đi tới, ánh mắt nhìn thẳng vào họ, giọng trầm ấm nhưng vững vàng: “Chúng tôi không làm một mình. Mỗi bước đều tính toán kỹ lưỡng, từng luống đất đều được cải tạo cẩn thận. Nếu mọi người muốn, chúng tôi sẽ giải thích cách làm và mời cùng tham gia. Khi thấy kết quả, chắc chắn mọi người sẽ yên tâm hơn.”
Những lời nói của Hạo làm không khí dịu đi đôi chút, nhưng vẫn còn những nghi ngại trong ánh mắt người làng. Nhã Linh mỉm cười, bước tới gần, giọng ấm áp: “Chúng ta có thể thử từng bước, bắt đầu từ luống rau nhỏ. Nếu thành công, mình sẽ mở rộng. Mình mong muốn nông trại này vừa giữ truyền thống, vừa tạo giá trị mới cho đất đai và cho cả làng.”
Ông Thanh lặng im, nhìn những luống rau non và cây trái mới trồng, rồi thở dài. Một vài người khác cũng nhìn theo, thấy công sức của Nhã Linh và Hạo rõ ràng trên từng luống đất, từng mầm non, sự nghi ngại dần nhường chỗ cho sự tò mò.
Buổi chiều kéo dài, những cuộc trao đổi, giải thích và trình bày phương pháp diễn ra dưới ánh nắng vàng ấm áp. Nhã Linh và Hạo tận tình chỉ dẫn, hướng dẫn cách chăm sóc, cách quan sát cây và đất. Người làng, dù còn e dè, cũng bắt đầu hiểu rằng đây không phải là ý tưởng liều lĩnh, mà là một hành trình có kế hoạch và tâm huyết.
Khi mặt trời lặn dần, nông trại ngập trong ánh hoàng hôn, những mầm cây non ló lên từ đất, phản chiếu ánh nắng cuối ngày. Nhã Linh nhìn quanh, thấy một vài người làng lặng lẽ đứng lại quan sát, ánh mắt bớt căng thẳng, phần nào tin tưởng vào những gì cô và Hạo đang làm.
Cô thở dài nhẹ nhõm, lòng tràn đầy quyết tâm. Dù còn thử thách từ thiên nhiên và sự nghi ngại của người làng, cô biết rằng kiên nhẫn, chân thành và tâm huyết sẽ khiến mảnh nông trại hồi sinh, và cũng khiến trái tim người làng dần mở ra để cùng cô vun đắp cho những mùa vụ xanh tốt, bền vững và đầy hy vọng.