hương tình trên đảo ngọc

Chương 5: Lời Thú Nhận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngọc Hân đứng trong villa kính, váy maxi trắng bay nhẹ, ánh mắt lo lắng khi đọc email cổ đông yêu cầu họp khẩn. Minh Khang ngồi bên, laptop mở, phân tích tin nhắn của Lan Anh gửi Đức Minh. “Cô Hân, Lan Anh cung cấp thông tin giả cho Đức Minh, liên quan đến người yêu cũ của cô,” anh nói, ánh mắt căng thẳng. Hân siết tay, giọng run: “Khang, Minh Tuấn, người yêu cũ của tôi, qua đời trong một vụ tai nạn. Nhưng có tin đồn anh ấy dính bê bối tài chính.”

Hân dẫn Khang ra rừng nhiệt đới, cơn mưa vừa tạnh, không khí ẩm ướt. “Khang, tôi chưa từng kể ai về Minh Tuấn. Anh ấy muốn tôi từ bỏ Paradise, nhưng tôi không thể,” cô nói, mắt lấp lánh nước. Khang nắm tay cô, siết chặt. “Cô Hân, tôi hiểu. Tôi sẽ bảo vệ cô,” anh nói, ánh mắt chân thành. Hân kéo anh vào tán cây, hôn anh, mãnh liệt, váy ướt ôm sát cơ thể. Khang đáp lại, tay lướt qua eo cô, xuống hông, cảm nhận cơ thể nóng rực. Họ ngã xuống thảm cỏ, ánh trăng xuyên qua lá. “Khang, anh làm tôi muốn quên quá khứ,” Hân thì thầm, tay cởi áo anh. Khang hôn xuống cổ cô, tay khám phá ngực cô, dục vọng bùng cháy.

Hân đẩy anh ra, thở hổn hển. “Khang, chúng ta phải chặn Đức Minh trước họp cổ đông,” cô nói, ánh mắt kiên định. Khang gật đầu, tim đập mạnh. “Cô Hân, tôi sẽ phối hợp với Hùng,” anh nói. Anh gọi Hùng: “Hùng, xóa tài liệu giả của Lan Anh đi!” Hùng cười đểu: “Khang, mày mê sếp quá ha? H+ trong rừng luôn?” Khang đỏ mặt, lườm. “Làm việc đi, lầy lội!” Hùng báo: “Đã xóa tài liệu. Nhưng Lan Anh sắp đến đảo!”

Hân nhận tin nhắn nặc danh: “Ngọc Hân, Minh Tuấn chết vì cô.” Cô kể cho Khang, ánh mắt run. “Khang, tôi không biết sự thật. Nhưng tôi sợ,” cô nói. Khang siết tay cô. “Cô Hân, tôi sẽ tìm ra,” anh nói, giọng cương quyết. Họ phân tích dữ liệu, phát hiện Lan Anh liên lạc với một nhà báo. “Cô Hân, Lan Anh định tung tin đồn,” anh nói. Hân gật đầu. “Chuẩn bị họp, Khang. Chúng ta sẽ lật tẩy họ,” cô nói.

Tối đó, trên du thuyền, Hân đứng trước sóng biển, váy maxi bay nhẹ. Khang ôm cô từ phía sau. “Cô Hân, tôi không để ai làm hại cô,” anh thì thầm. Hân quay lại, môi lướt qua má anh, xuống cổ, để lại dấu hôn đỏ rực. “Khang, anh là điểm tựa của tôi,” cô thì thầm, tay siết eo anh. Họ hôn nhau, mãnh liệt, ngã xuống ghế du thuyền, quần áo xộc xệch. Dục vọng bùng cháy, nhưng một tin nhắn từ Hùng đến: “Khang, Lan Anh đến đảo. Cô ta gặp Đức Minh!” Khang kể cho Hân, ánh mắt lo lắng. “Họ nhắm vào cô,” anh nói. Hân siết tay anh. “Chúng ta sẽ đối mặt, Khang,” cô nói, ánh mắt chân thành. Lời thú nhận của Hân mở ra bí mật, nhưng sóng gió vẫn chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.