huyết chủ thần môn

Chương 14: Nguy hiểm và rung động đêm mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đã gần tối, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, những đám mây đen dày đặc báo hiệu một cơn mưa lớn sắp tới. Dịch Anh đứng trước cửa phòng, tay ôm nhẹ chiếc khăn lụa mà thiếu gia tặng, tim vẫn còn nhói nhẹ sau những khoảnh khắc gần gũi vừa qua. Cô thở dài, tự nhủ hôm nay mình sẽ phải thận trọng hơn.

Ngay khi bước ra hành lang, thiếu gia đã đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhưng dường như lộ một chút lo lắng khó nhận ra. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Ngươi dậy rồi à?”

“Dậy rồi… nhưng hôm nay chắc chắn sẽ gặp rắc rối mới,” cô thở dài, vừa bực vừa lo.

Anh nhếch môi, ánh mắt nghiêm nghị:

“Không có lựa chọn nào khác. Ngươi sẽ phải chịu.”

Cô trợn mắt, bực bội:

“Cảm giác như sống dưới sự giám sát 24/7 vậy!”

Anh im lặng, chỉ đứng nhìn cô. Dịch Anh cảm thấy tim mình nhói nhẹ, vừa bực vừa tò mò. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng khiến cô không thể rời mắt.

Buổi sáng, Dịch Anh được dẫn ra sân luyện tập võ thuật. Vạt váy dài vướng chân, suýt ngã, thiếu gia lao tới, nắm tay cô kéo đứng vững. Ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm:

“Ngươi cứ luôn rơi vào rắc rối như vậy sao?”

“Thì… tôi không quen với mấy chuyện này!” Cô vừa cười vừa bực.

Chưa kịp ổn định, cậu trai năng động hôm trước xuất hiện cùng vài người khác, tinh nghịch trêu chọc:

“Ngươi lại tập luyện à? Chắc chắn muốn gây chú ý phải không?”

Dịch Anh đỏ mặt, cố bình tĩnh:

“Tôi… chỉ muốn học tập thôi, không cố ý gây chú ý ai cả!”

Thiếu gia bước tới, ánh mắt sắc lạnh:

“Ngươi phải học cách tự bảo vệ. Không ai có thể lúc nào cũng giúp đỡ ngươi.”

Cô hừ một tiếng, vừa bực vừa xấu hổ. Trong lòng, cô vẫn cảm thấy tim nhói nhẹ. Anh không chỉ lạnh lùng mà còn quan tâm theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

Buổi trưa, Dịch Anh đi dạo quanh vườn, bỗng nghe tiếng hô hoán thất thanh. Một cơn gió mạnh thổi qua, khiến những cành cây khô rơi xuống khu vực cô đi qua. Một cành cây to rơi thẳng xuống đầu cô. Dịch Anh la lên, chưa kịp né, thiếu gia xuất hiện, nhanh như chớp, kéo cô vào phía sau và bản thân chắn trước cành cây.

“Ngươi phải quan sát xung quanh trước khi đi đâu!” Anh nghiêm giọng.

Cô đỏ mặt, vừa bực vừa sợ:

“Tôi… tôi chỉ đi dạo thôi mà!”

Anh im lặng, giữ tay cô để đảm bảo cô an toàn. Lần này, tim cô đập mạnh đến mức cô tưởng như nghe cả nhịp tim của chính mình. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng sự lạnh lùng bên ngoài của anh chỉ là vỏ bọc; bên trong là một người luôn quan tâm và bảo vệ cô.

Chiều hôm đó, cơn mưa lớn trút xuống, gió quật mạnh. Dịch Anh đi trên đường lát đá trơn, vạt váy vướng chân, suýt ngã. Thiếu gia xuất hiện kịp thời, kéo cô vào mình, che chắn khỏi cơn mưa và gió.

Cô cảm giác tim mình đập mạnh, vừa bối rối vừa cảm động:

“Cảm ơn… nhưng tôi có thể tự đứng lên mà!”

Anh chỉ nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy lo lắng:

“Ngươi không biết bảo vệ mình sao?”

Cô bực mình, nhưng không còn giận. Trái tim cô rung lên một cách kỳ lạ.

Đột nhiên, một đống cành cây lớn bị gió quật vỡ, lăn xuống đường đi của Dịch Anh. Cô la lên, muốn chạy, nhưng trượt chân. Thiếu gia lao tới, ôm cô vào lòng, đỡ cô trước khi ngã. Lần này, anh không chỉ giữ cô mà còn áp sát cơ thể, mắt nhìn cô đầy nghiêm túc:

“Ngươi phải học cách quan sát xung quanh. Ta sẽ luôn bảo vệ ngươi, nhưng ngươi cũng phải học tự bảo vệ mình.”

Cô đỏ mặt, trái tim đập mạnh. Cô cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc, khác hẳn sự lạnh lùng thường ngày.

Sau khi bão qua, cả hai ngồi trên bậc thang bên hồ, mưa vừa tạnh, không khí trong lành. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy cảm xúc:

“Anh… cảm ơn vì đã luôn bảo vệ tôi.”

Anh hơi nhíu mày, giọng trầm:

“Ngươi phải tự bảo vệ mình. Ta không thể lúc nào cũng bên cạnh ngươi.”

Cô nắm lấy tay anh, hơi run:

“Nhưng… tôi muốn anh luôn ở bên.”

Anh trầm lặng một lúc, sau đó nhẹ giọng:

“Ta sẽ ở bên… nhưng ngươi cũng phải mạnh mẽ.”

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người dường như tan biến. Cô cảm nhận được sự ấm áp, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, anh không còn lạnh lùng hoàn toàn mà mở lòng một chút với cô.

Trong những ngày tiếp theo, Dịch Anh và thiếu gia vẫn va chạm, từ cãi vã, hiểu lầm đến những tình huống hài hước: trượt chân, té nước, trẻ con trong gia viên chọc phá. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại nhận ra một khía cạnh khác trong con người anh: sự quan tâm âm thầm, tinh tế, và đôi khi là nụ cười hiếm hoi khiến cô vừa sợ vừa thích thú.

Trái tim cô đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là tò mò hay bối rối nữa, mà là một cảm giác muốn gần gũi, hiểu anh hơn, bất chấp sự lạnh lùng bên ngoài. Thiếu gia cũng dường như quan tâm cô nhiều hơn, dù chưa bao giờ thừa nhận.

Khi đêm xuống, Dịch Anh ngồi bên hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Cô tự nhủ:

“Mỗi ngày ở đây đều là một thử thách, nhưng cũng là cơ hội để hiểu và cảm nhận trái tim mình. Anh… tuy lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ và quan tâm tôi, và tôi… cũng đang dần rung động với anh.”

Trong những ngày tới, chắc chắn sẽ còn nhiều sóng gió và hiểu lầm. Nhưng Dịch Anh biết rằng trái tim cô giờ đã mở ra một khoảng trống dành cho thiếu gia, một cảm giác vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc, và đầy mong đợi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×