huyết chủ thần môn

Chương 19: Đêm bão tố – Khi cảm xúc không còn giấu kín


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, mưa rào trút xuống không ngừng, tiếng gió thổi rít qua các hành lang khiến cành cây va vào cửa sổ kêu lách cách. Dịch Anh đứng bên cửa sổ, ôm chặt chiếc khăn lụa mà thiếu gia tặng, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Những ngày gần đây, cô cảm nhận rõ ràng tình cảm âm thầm mà anh dành cho mình, nhưng vẫn chưa một lần nghe anh thừa nhận. Cô vừa bối rối vừa mong chờ, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi khi nghĩ đến anh.

Bất chợt, tiếng gió rít mạnh hơn, cửa sổ rung lên. Cô hít một hơi thật sâu, quyết định ra sân luyện tập một chút để xua tan căng thẳng. Không ngờ, thiếu gia đã đứng sẵn ngoài sân từ lúc nào. Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên vẻ lo lắng, khiến cô vừa sợ vừa tò mò.

“Ngươi xuống sớm rồi à?” Giọng anh trầm, hơi khàn, mang theo sự quan tâm.

“Vâng… tôi muốn… luyện tập một chút,” cô đáp, cố giấu sự run rẩy trong lòng.

Anh nhíu mày, bước tới gần:

“Trời mưa, đường trơn, không ai có thể lúc nào cũng ở bên ngươi.”

Cô đỏ mặt, vừa bực vừa sợ:

“Tôi biết rồi!”

Buổi tối bắt đầu, sân luyện tập trơn trượt, vạt váy cô liên tục vướng chân, suýt ngã nhiều lần. Thiếu gia đi sát bên, từng bước bảo vệ cô. Anh nắm tay cô, kéo đứng vững, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy quan tâm:

“Ngươi phải học cách tự đứng vững, không thể lúc nào cũng dựa vào ta.”

Cô thở dài, vừa xấu hổ vừa cảm động:

“Nhưng… tôi sợ trượt chân mà!”

Anh im lặng, siết tay cô nhẹ nhàng, như nhắn nhủ: “Ta luôn ở đây.”

Đột nhiên, từ phía cổng phụ, một cơn gió mạnh thổi tới, thổi tung những cành cây còn sót lại sau mưa. Một cành cây lớn rơi thẳng về phía Dịch Anh. Cô hốt hoảng, chưa kịp phản ứng thì thiếu gia lao tới, ôm cô vào lòng và dùng cơ thể chắn trước cành cây.

“Ngươi phải quan sát xung quanh trước khi bước chân!” Anh nghiêm giọng, nhưng ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

Cô đỏ mặt, vừa sợ vừa cảm động:

“Tôi… tôi không ngờ…”

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Ngươi phải hiểu, mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm, tim ta cũng đau.”

Lần đầu tiên, Dịch Anh nghe anh thốt ra câu này một cách trực tiếp. Tim cô nhói lên, vừa bối rối vừa rung động. Cô nhận ra rằng sự quan tâm sâu sắc của anh khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.

Sau sự cố, cả hai tìm chỗ trú mưa dưới mái hiên cũ. Gió vẫn rít qua, nhưng không khí giữa họ lại ấm áp kỳ lạ. Thiếu gia đứng sát bên, mắt dõi theo từng cử chỉ của cô, giọng trầm:

“Ngươi phải học cách tự bảo vệ mình. Ta sẽ luôn bên cạnh, nhưng ngươi cũng phải đủ mạnh mẽ để đối mặt với nguy hiểm.”

Cô nắm tay anh, run run:

“Nhưng… tôi muốn anh luôn ở bên, không chỉ khi tôi gặp nguy hiểm.”

Anh trầm lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:

“Ta… sẽ ở bên, nhưng ngươi cũng phải học cách không phụ thuộc hoàn toàn vào ta.”

Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người như tan biến. Dịch Anh cảm nhận được sự ấm áp, vừa bối rối vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên, anh không còn hoàn toàn lạnh lùng mà mở lòng một chút với cô.

Đêm hôm đó, Dịch Anh không thể ngủ. Cô nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn rơi lất phất, bầu trời u ám. Trái tim cô tràn ngập cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc. Cô tự nhủ:

“Mỗi ngày ở đây đều là một thử thách, nhưng cũng là cơ hội để hiểu và cảm nhận trái tim mình. Anh… tuy lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ và quan tâm tôi, và tôi… cũng đang dần rung động với anh.”

Sáng hôm sau, gia viên nhộn nhịp hơn. Các nhân vật phụ xuất hiện nhiều hơn: cậu trai tinh nghịch mang đến trò trêu chọc, giúp cô luyện tập thêm kỹ năng tránh nguy hiểm; các nữ nhân trong gia viên quan sát cô với ánh mắt dò xét, khiến cô vừa lo lắng vừa cố tỏ ra tự tin. Thiếu gia luôn đi bên cạnh, quan sát cô, đôi lúc nở nụ cười hiếm hoi. Cô nhận ra, những hành động tưởng lạnh lùng của anh lại mang theo sự quan tâm tinh tế, khiến cô vừa sợ vừa thích thú.

Buổi chiều, Dịch Anh luyện tập xong, cô gặp sự cố: một con ngựa hoảng sợ xổng ra từ chuồng, lao thẳng về phía cô. Cô la hét, định chạy, nhưng trượt chân. Thiếu gia xuất hiện kịp thời, ôm cô vào lòng, kéo ra khỏi tầm nguy hiểm. Anh giữ cô chặt hơn, ánh mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy quan tâm:

“Ngươi phải học cách quan sát xung quanh, không thể lúc nào cũng dựa vào ta.”

Cô đỏ mặt, trái tim rung động mạnh. Cô nhận ra rằng, những hành động nghiêm khắc nhưng âm thầm bảo vệ của anh chính là cách anh bộc lộ tình cảm mà không cần lời nói.

Đêm hôm đó, sau bữa cơm, Dịch Anh đứng trên ban công nhìn trăng, trời mưa đã tạnh. Thiếu gia bước tới, đứng bên cô, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi.

“Ngươi biết không,” anh trầm giọng, “mỗi lần ngươi gặp nguy hiểm, ta cảm thấy… khó chịu. Ngươi… quan trọng với ta.”

Cô quay sang nhìn anh, tim nhói lên:

“Anh… tôi cũng vậy. Tôi… tôi không muốn rời xa anh.”

Anh cúi xuống, gần như chạm môi cô, nhưng dừng lại, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô:

“Ta biết… nhưng ngươi phải hiểu, sự an toàn của ngươi quan trọng hơn tất cả.”

Cô cảm nhận được tình cảm rõ ràng từ anh. Trái tim cô tràn đầy cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu chân thành pha lẫn lo lắng và bảo vệ.

Những ngày tiếp theo, Dịch Anh và thiếu gia vẫn tiếp tục va chạm, từ cãi vã, hiểu lầm đến những tình huống hài hước: trượt chân, té nước, trẻ con trong gia viên chọc phá. Nhưng mỗi lần như vậy, cô nhận ra một khía cạnh khác trong con người anh: sự quan tâm âm thầm, tinh tế, và nụ cười hiếm hoi khiến cô vừa sợ vừa thích thú.

Trái tim cô đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là tò mò hay bối rối, mà là cảm giác muốn gần gũi, hiểu anh hơn, bất chấp sự lạnh lùng bên ngoài. Thiếu gia cũng dường như quan tâm cô nhiều hơn, dù chưa một lần thừa nhận.

Khi đêm xuống, Dịch Anh ngồi bên hồ, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Cô tự nhủ:

“Mỗi ngày ở đây đều là một thử thách, nhưng cũng là cơ hội để hiểu và cảm nhận trái tim mình. Anh… tuy lạnh lùng nhưng luôn bảo vệ và quan tâm tôi, và tôi… cũng đang dần rung động với anh.”

Trong những ngày tới, chắc chắn sẽ còn nhiều sóng gió và hiểu lầm. Nhưng Dịch Anh biết rằng trái tim cô giờ đã mở ra một khoảng trống dành cho thiếu gia, một cảm giác vừa sợ hãi, vừa hạnh phúc, và đầy mong đợi.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×