Sáng sớm trong gia viên, Dịch Anh thức dậy với tâm trạng nặng nề. Cô biết rằng những va chạm trước đó với thiếu gia vẫn chưa được giải quyết, và hôm nay có thể là ngày dẫn đến một mâu thuẫn lớn hơn. Khi cô bước ra hành lang, ánh mắt sắc lạnh của thiếu gia lập tức chạm vào cô, khiến tim cô đập nhanh.
“Ngươi dậy rồi à?” Anh hỏi, giọng trầm, không chứa lấy một chút ấm áp.
“Dậy rồi… nhưng tôi không chắc hôm nay mình sẽ chịu nổi rắc rối mới đâu,” cô thở dài, vừa bực vừa lo.
Anh nhếch môi, ánh mắt nghiêm nghị:
“Không có lựa chọn nào khác. Ngươi sẽ phải chịu.”
Cô trợn mắt, bực bội:
“Cảm giác như đang bị giám sát 24/7 vậy!”
Anh im lặng, chỉ đứng đó nhìn cô. Dịch Anh cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Mặc dù lạnh lùng, anh vẫn khiến cô tò mò và khó mà rời mắt.
Buổi sáng, cô được dẫn ra sân luyện võ. Vạt váy dài vướng chân, suýt ngã. Thiếu gia lập tức lao tới, nắm tay cô kéo đứng vững:
“Ngươi cứ luôn rơi vào rắc rối như vậy sao?”
“Thì… tôi không quen với mấy chuyện này!” Cô vừa cười vừa bực.
Chưa kịp ổn định, cậu trai năng động hôm trước xuất hiện cùng vài người khác, trêu chọc:
“Ngươi lại tập luyện à? Chắc chắn muốn gây chú ý phải không?”
Dịch Anh đỏ mặt, cố tỏ ra bình thản:
“Tôi… chỉ muốn học tập thôi, không cố ý gây chú ý ai cả!”
Thiếu gia bước đến, ánh mắt sắc lạnh:
“Ngươi phải học cách tự bảo vệ. Không ai có thể lúc nào cũng giúp đỡ ngươi.”
Cô hừ một tiếng, vừa bực vừa xấu hổ. Trong lòng, cô vẫn cảm thấy trái tim mình nhói nhẹ. Anh không chỉ lạnh lùng, mà còn quan tâm theo cách riêng, khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
Buổi trưa, khi Dịch Anh đi dạo quanh vườn, cô vô tình bước vào khu vực luyện tập với cung tên của một vài thành viên gia tộc. Một mũi tên bay trúng gần đó, khiến cô giật mình, trượt chân, suýt ngã xuống hồ.
Thiếu gia lập tức lao tới, kéo cô nép vào mình, che chắn khỏi mũi tên. Ánh mắt anh sắc lạnh nhưng lộ vẻ lo lắng:
“Ngươi phải quan sát xung quanh trước khi đi đâu!”
Cô đỏ mặt, vừa bực vừa sợ:
“Tôi… tôi chỉ đi dạo thôi mà!”
Anh im lặng, giữ tay cô để đảm bảo an toàn. Trong khoảnh khắc ấy, Dịch Anh cảm nhận được sự quan tâm âm thầm, tinh tế của anh, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Chiều hôm đó, gia viên tổ chức tiệc ngoài trời. Dịch Anh mặc bộ váy cô vừa học cách đi đứng uyển chuyển, cố hòa nhập với không khí. Cô gái cùng tuổi hôm qua xuất hiện, ánh mắt dò xét và giọng điệu mỉa mai:
“Người lạ, hôm nay lại dự tiệc? Chắc chắn muốn gây chú ý phải không?”
Dịch Anh đỏ mặt, cố bình thản:
“Tôi… chỉ đến vì được mời, không cố ý gây chú ý ai cả.”
Thiếu gia đứng bên cạnh, nắm tay cô kéo ra khỏi đám đông, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói dịu dàng hơn:
“Đừng lo, không ai làm gì ngươi.”
Cô cảm nhận được làn sóng ấm áp tràn qua, tim nhói nhẹ. Lần đầu tiên, cô nhận ra người đàn ông lạnh lùng này có thể quan tâm và bảo vệ cô theo cách âm thầm nhưng mạnh mẽ, khiến cô vừa bối rối vừa tò mò.
Tối hôm đó, Dịch Anh trở về phòng, thấy trên bàn có một món quà nhỏ: chiếc khăn lụa mềm mại, thêu tinh xảo, kèm mảnh giấy viết tay của thiếu gia:
“Cẩn thận với gió lạnh. Ngươi phải giữ gìn sức khỏe.”
Cô đỏ mặt, ôm chiếc khăn vào lòng. Lần đầu tiên, cô nhận ra sự quan tâm của anh qua những chi tiết nhỏ, trái tim rung động mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, Dịch Anh luyện tập võ thuật trong sân, thì bất ngờ một con ngựa hoảng sợ lao ra sân. Cô suýt ngã nhưng thiếu gia lao tới, kéo cô nép vào mình và khống chế con ngựa.
“Ngươi không biết giữ khoảng cách sao?” Anh nghiêm giọng.
“Tôi… tôi chỉ muốn xem thôi mà!” Cô đỏ mặt.
Anh không trả lời, chỉ giữ tay cô để đảm bảo an toàn. Lần này, trái tim cô loạn nhịp, vừa sợ vừa cảm động. Cô nhận ra rằng sự lạnh lùng bên ngoài chỉ là lớp vỏ, bên trong là một con người luôn quan tâm và bảo vệ cô.
Chiều hôm đó, một hiểu lầm lớn xảy ra. Khi Dịch Anh đang tập luyện, cậu trai năng động hôm trước lại trêu chọc cô, khiến cô giận dữ, hét lên và chạy tới. Thiếu gia chỉ nghe một phần câu chuyện từ cậu trai, hiểu nhầm rằng cô tự ý gây chuyện.
Anh bước tới, giọng sắc lạnh:
“Ngươi lại gây rắc rối sao?”
“Không phải! Tôi…” Cô vội giải thích, nhưng anh giơ tay ngắt lời:
“Đủ rồi. Ta không cần nghe thêm. Ngươi phải học cách giữ bình tĩnh.”
Dịch Anh đỏ mặt, cảm giác vừa bực vừa tổn thương: anh hiểu lầm cô mà không nghe cô giải thích. Nhưng cô nhận ra, chính những lúc như vậy, trái tim cô lại bị cuốn theo ánh mắt sắc lạnh, vừa sợ vừa muốn anh hiểu mình.
Buổi tối, khi cô ngồi bên hồ, ánh trăng chiếu xuống mặt nước lung linh, Dịch Anh tự nhủ:
“Từ giờ, mỗi ngày trong gia viên sẽ là một cuộc phiêu lưu đầy thử thách, rắc rối… và cả những cảm xúc mà tôi chưa từng trải qua. Mình phải học cách thích nghi, nhưng cũng phải học cách hiểu trái tim mình, đặc biệt là trước người đàn ông vừa lạnh lùng vừa bí ẩn này.”
Trong những ngày tiếp theo, Dịch Anh và thiếu gia tiếp tục va chạm, từ cãi vã, hiểu lầm đến những tình huống hài hước, dở khóc dở cười: té nước, bị trẻ con trong gia viên chọc phá, hay trượt chân khi đi dạo. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại nhận ra một khía cạnh khác trong con người anh: sự quan tâm âm thầm, tinh tế, và đôi khi là nụ cười hiếm hoi khiến cô vừa sợ vừa thích thú.
Mỗi ngày trôi qua, Dịch Anh dần nhận ra rằng trái tim cô đang thay đổi. Không còn là tò mò hay bối rối, mà là một cảm giác mong muốn hiểu và gần gũi với anh hơn, bất chấp sự lạnh lùng bên ngoài. Và thiếu gia… cũng dường như quan tâm đến cô nhiều hơn, dù chưa một lần thừa nhận.