Đêm phủ kín núi Linh Vân, mưa nhẹ rơi, hạt nước từng giọt lăn trên tán lá già cỗi, tạo nên âm thanh rì rầm như tiếng thì thầm của núi rừng. Lạc Tinh Vy đứng bên bờ suối, ánh sáng Huyết Linh Châu phản chiếu lên mặt nước, rực rỡ giữa màn mưa đêm. Dòng năng lượng huyết tộc trong cơ thể cô dồn nén mạnh mẽ, nhưng không còn thuần về sức mạnh thể chất, mà là sự phối hợp giữa trí tuệ, cảm giác nhạy bén và võ công thượng thừa.
Hắc Diệp đứng bên cạnh, tay nắm chặt kiếm, mắt quét dọc bờ rừng, giọng trầm: “Tinh Vy, chúng đã không còn công khai nữa. Hắc Linh và đồng minh bí ẩn đã bố trí cạm bẫy khắp núi Linh Vân. Mỗi bước đi, mỗi chuyển động của chúng ta đều có thể bị giăng bẫy.”
Tinh Vy gật đầu, ánh mắt kiên quyết: “Tôi hiểu. Dù hiểm nguy thế nào, tôi sẽ không để Huyết Linh Châu rơi vào tay bọn họ. Và tôi sẽ cùng anh vượt qua tất cả.”
Gió lạnh thổi qua, mưa càng lúc càng nặng hạt, khiến tầm nhìn bị hạn chế. Hai người cẩn trọng tiến vào rừng, từng bước đi nhẹ nhàng, âm thầm nhưng đầy uy lực.
Ngay khi vừa đi được vài trăm mét, bẫy đầu tiên xuất hiện: những sợi dây vô hình được giăng khắp lối đi, chỉ một bước sai là sẽ kích hoạt hàng loạt mũi tên sắc nhọn lao ra. Tinh Vy nhanh chóng dùng Huyết Linh Châu phát sáng, năng lượng huyết tộc lan tỏa, cảm nhận từng sợi dây, từng vị trí bẫy, cô điều khiển cơ thể né tránh một cách hoàn hảo.
Hắc Diệp đi phía sau, bảo vệ cô, đồng thời phân tích chiến thuật: “Tinh Vy, bẫy này không chỉ đánh vào thể chất mà còn tinh thần. Nếu chúng ta bị dồn vào góc, sức mạnh sẽ bị phân tán. Phải giữ vững nhịp điệu, phối hợp tuyệt đối.”
Tinh Vy mỉm cười: “Hiểu rồi.”
Họ vượt qua từng bẫy một, nhưng càng vào sâu, âm mưu càng phức tạp. Từ bóng tối, Hắc Linh xuất hiện, kèm theo đồng minh bí ẩn, từng chiêu thức uy lực, phối hợp hoàn hảo, dồn ép Tinh Vy và Hắc Diệp vào thế khó.
Tinh Vy cảm nhận huyết tộc trong cơ thể bùng lên, từng mạch máu, từng cơ bắp như đồng bộ với năng lượng Huyết Linh Châu. Cô dùng võ công kết hợp năng lượng huyết tộc, từng đòn đánh chính xác, uy lực nhưng tinh tế, đối phó với những chiêu thức nguy hiểm.
Hắc Diệp lao tới, tấn công trực diện, tạo khoảng trống cho Tinh Vy. Ánh mắt họ giao nhau, không lời nói, nhưng cả hai hiểu ý nhau. Sự phối hợp giữa sức mạnh huyết tộc, trí tuệ và võ công tạo thành sức mạnh tối thượng, buộc Hắc Linh và đồng minh phải lùi lại.
Nhưng Hắc Linh không dễ dàng bỏ cuộc. Hắn tung chiêu cuối cùng, một luồng năng lượng tấn công cực mạnh, nhằm trực tiếp vào Huyết Linh Châu và Tinh Vy.
Tinh Vy nhắm mắt, tập trung toàn bộ sức mạnh huyết tộc, năng lượng Huyết Linh Châu dồn về một điểm, rồi bùng nổ thành đòn phản công. Làn sáng đỏ rực lan tỏa khắp khu vực, đẩy lui kẻ thù và phá tan cạm bẫy xung quanh.
Mưa đêm tạm lắng, ánh sáng Huyết Linh Châu chiếu rọi khắp núi Linh Vân, tạo nên cảnh tượng vừa huyền bí vừa uy lực. Tinh Vy thở hổn hển, tim đập mạnh, nhận ra rằng sức mạnh huyết tộc không chỉ là thể chất, mà còn là trí tuệ, chiến lược và sự phối hợp hoàn hảo với Hắc Diệp.
Hắc Diệp nắm tay cô, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Tinh Vy, ngươi đã làm rất tốt. Ta tự hào về ngươi. Dù giang hồ đầy rẫy hiểm nguy, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Tinh Vy nhìn Hắc Diệp, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: “Anh… hôm nay tôi đã hiểu thêm về sức mạnh và bản thân. Cảm ơn anh đã luôn ở bên. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt mọi thử thách.”
Đêm khuya, khi mưa tạnh, hai người ngồi bên bờ suối, ánh sáng Huyết Linh Châu phản chiếu lên mặt nước, dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Tinh Vy nhận ra rằng, sức mạnh không chỉ đến từ Huyết Linh Châu mà còn từ ý chí, trí tuệ và tình cảm bền chặt giữa cô và Hắc Diệp.
Bóng dáng hai người chìm vào ánh trăng, núi Linh Vân tĩnh lặng, nhưng bên trong là những âm mưu, thử thách, và mối quan hệ vừa nảy nở, đầy hứa hẹn cho những ngày tháng phía trước.
Tinh Vy thầm nhủ: “Dù bão tố giang hồ có dữ dội, dù âm mưu có sâu xa đến đâu, tôi và anh sẽ luôn đồng hành. Không gì có thể chia cắt chúng ta.”