huyết mạch yêu thần

Chương 3: Lời Thú Nhận Và Sự Chấp Nhận – Mối Tình Chớm Nở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận chiến với đám yêu quái, Tử Yên vẫn còn bàng hoàng trước thân phận thật của Lãnh Phong. Nàng nhìn anh, ánh mắt phức tạp, vừa có sự kinh ngạc, vừa có sự dò xét, nhưng cũng không thiếu một chút tò mò và cảm thông. Lãnh Phong biết rằng, đã đến lúc anh phải đối mặt với sự thật.

"Nàng đã thấy rồi," Lãnh Phong nói, giọng anh trầm thấp, không chút che giấu. "Ta mang trong mình huyết mạch yêu thần. Đó là lý do ta luôn phải sống ẩn dật, và cũng là lý do ta bị truy lùng."

Tử Yên im lặng một lúc lâu. Nàng đã được giáo dục từ nhỏ rằng yêu tộc là kẻ thù, là mối họa của tam giới. Nhưng những gì nàng vừa chứng kiến lại hoàn toàn khác. Lãnh Phong đã dùng sức mạnh yêu thần để bảo vệ nàng, và trong ánh mắt anh, nàng không thấy sự tà ác, mà chỉ thấy sự cô độc và kiên cường.

"Tại sao ngươi lại bị truy lùng?" Tử Yên hỏi, giọng nàng nhẹ nhàng hơn, không còn sự đề phòng như trước.

Lãnh Phong kể cho nàng nghe về cuộc sống của mình, về những năm tháng phải trốn chạy, về những lần suýt bị phát hiện, và về nỗi cô đơn khi phải che giấu thân phận. Anh cũng nói về việc anh không hiểu rõ về nguồn gốc huyết mạch của mình, và anh luôn muốn tìm ra sự thật.

Tử Yên lắng nghe một cách chăm chú. Nàng nhận ra rằng, Lãnh Phong không phải là một yêu quái tà ác như những gì nàng từng được dạy. Anh là một con người, một sinh linh đang phải chịu đựng một số phận nghiệt ngã.

"Ngươi... ngươi không giống những yêu quái khác," Tử Yên nói, giọng nàng đầy sự chân thành. "Ngươi không có tà khí, và ngươi đã cứu ta."

Lãnh Phong nhìn nàng, ánh mắt anh thoáng qua một tia hy vọng. "Vậy nàng... không sợ ta sao?"

Tử Yên khẽ lắc đầu. "Ta không sợ. Ta tin vào những gì ta thấy."

Lời nói của Tử Yên như một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào trái tim lạnh giá của Lãnh Phong. Anh đã sống trong sự cô độc quá lâu, và giờ đây, có một người tin tưởng anh, chấp nhận anh, điều đó khiến anh cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm, một cảm xúc mà anh chưa từng trải qua.

Từ ngày đó, mối quan hệ giữa Lãnh Phong và Tử Yên dần dần thay đổi. Tử Yên không còn đề phòng anh nữa, mà thay vào đó là sự tin tưởng và quan tâm. Nàng chia sẻ với anh về Tiên giới, về những nhiệm vụ của nàng, và về những ước mơ của nàng. Lãnh Phong cũng dần cởi mở hơn, kể cho nàng nghe về những suy nghĩ, những cảm xúc mà anh đã giấu kín bấy lâu.

Họ cùng nhau luyện tập. Tử Yên chỉ dạy cho Lãnh Phong cách kiểm soát linh lực, và Lãnh Phong cũng giúp nàng hiểu hơn về những bí ẩn của Nhân giới. Họ cùng nhau khám phá những hang động bí mật, những khu rừng hoang vắng, và những dòng suối trong veo. Giữa những khoảnh khắc bình dị đó, một tình yêu nhẹ nhàng, chân thành bắt đầu chớm nở trong lòng họ.

Một buổi tối, khi họ đang ngồi ngắm trăng trên đỉnh Thiên Sơn, Tử Yên khẽ tựa đầu vào vai Lãnh Phong. "Ta không biết tương lai sẽ ra sao," nàng nói, giọng nàng đầy sự lo lắng. "Tiên giới sẽ không bao giờ chấp nhận một mối tình giữa tiên và yêu."

Lãnh Phong ôm chặt nàng vào lòng. "Dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ bảo vệ nàng. Ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu tổn thương."

Lời thú nhận của Lãnh Phong và sự chấp nhận của Tử Yên đã mở ra một chương mới trong cuộc đời họ. Mối tình chớm nở giữa một thiếu niên mang huyết mạch yêu thần và một tiên tử cao quý là một điều cấm kỵ, nhưng họ tin rằng, tình yêu của họ có thể vượt qua mọi rào cản. Họ không biết rằng, phía trước là một hành trình đầy thử thách, nơi họ sẽ phải đối mặt với sự thù hận của tam giới, và cả một âm mưu lớn hơn đang đe dọa sự bình yên của vũ trụ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.