Lâm Huyền cảm thấy hơi lạnh thấu xương khi cổng Dòng Thời Gian nhả họ ra giữa một cánh đồng băng giá, nơi những cột băng khổng lồ dựng đứng, phản chiếu ánh sáng bạc như những lưỡi dao sắc lạnh. Gió rít qua, mang theo tiếng than khóc của những linh hồn bị giam cầm, khiến năng lượng Dòng Thời Gian trong cô rung động dữ dội. Bầu trời phía trên là một tấm màn xám xịt, lấp lánh những vệt sáng tím như những vết nứt thời gian. Cô run rẩy, siết chặt áo choàng công nghệ, ánh mắt tìm kiếm Tần Dạ. Anh đứng cách đó vài bước, thiết bị phát sáng trong tay nhấp nháy, chiếu lên gương mặt sắc nét, lộ ra vẻ căng thẳng xen lẫn trầm tư. “Nơi này… như một nấm mồ băng giá,” cô thì thầm, bước đến gần anh, hơi thở hóa thành sương trắng.
Tần Dạ quay lại, ánh mắt anh sắc bén nhưng dịu dàng khi chạm vào cô. “Đây là Tundra-4, một thế giới bị Dòng Thời Gian bỏ rơi. Cổng tiếp theo ở sâu trong cánh đồng, nhưng nơi này… đầy ký ức đau thương.” Cô cau mày, ký ức về người phụ nữ giống cô trong giấc mơ chung vẫn ám ảnh. “Tần Dạ, tại sao ta cứ thấy cô ấy trong ký ức của ngươi? Cô ấy là ai, và ta thực sự là gì với ngươi?” Giọng cô run run, vừa giận vừa sợ câu trả lời.
Tần Dạ nắm tay cô, hơi ấm từ anh len lỏi qua lớp găng tay lạnh giá. “Ngươi là Lâm Huyền, không phải cái bóng của ai. Cô ấy là một phần quá khứ của ta, nhưng ngươi là hiện tại, là mỏ neo giữ ta không bị xóa sổ.” Lời nói của anh khiến tim cô đập nhanh, nhưng sự mơ hồ vẫn làm cô do dự. Cô muốn tin anh, nhưng những mảnh ký ức rời rạc khiến cô cảm thấy mình đang đứng trước một bí mật lớn hơn cả chính mình.
Họ tiến qua cánh đồng băng, những cột băng rung lên, phát ra tiếng ngân như một bài ca tang lễ. Lâm Huyền chạm vào một cột băng, và năng lượng Dòng Thời Gian rung động, dẫn họ đến một hang động băng giá, nơi một cổng ánh sáng lấp lánh giữa không trung. Cô đặt tay lên cổng, và một cơn đau nhói chạy qua đầu. Một mảnh ký ức biến mất – hình ảnh cô đứng bên mẹ, nghe bà kể về những vì sao, giọng nói dịu dàng dần tan biến. Cô hét lên, ngã vào người Tần Dạ. Anh ôm chặt cô, truyền năng lượng từ thiết bị để ổn định cô. “Đừng để Dòng Thời Gian lấy hết ngươi,” anh thì thầm, giọng khẩn thiết. Trong khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc, hơi ấm từ anh lan tỏa, khiến cô cảm thấy an toàn giữa cái lạnh cắt da.
Cô trở lại thực tại, thở hổn hển, nước mắt đóng băng trên má. “Ta không thể tiếp tục mất ký ức,” cô nói, giọng nghẹn ngào. Tần Dạ nắm tay cô, ánh mắt kiên định. “Ta sẽ chia sẻ gánh nặng với ngươi.” Họ cùng đặt tay lên cổng, năng lượng từ cả hai hòa quyện. Một ký ức của Tần Dạ tràn vào tâm trí cô – anh đứng trước một cổng Dòng Thời Gian, máu chảy đầm đìa, và người phụ nữ giống cô ôm lấy anh. “Ngươi không thể chết, không phải lần này,” cô ấy nói, ánh mắt đầy đau thương. Ký ức tan biến, và cổng mở ra, nhưng một tiếng gầm vang lên.
Sát thủ Chronos xuất hiện, dẫn đầu bởi nữ sát thủ với đôi mắt lạnh lùng, vũ khí năng lượng lóe sáng. “Ngươi phản bội Chronos, Lâm Huyền!” cô ta hét. Tần Dạ đứng chắn trước cô, thiết bị phát sáng. “Cùng chiến đấu!” anh hét. Họ lao vào trận chiến, Lâm Huyền dùng lưỡi dao năng lượng chém qua những tia sáng, còn Tần Dạ điều khiển thiết bị tạo vụ nổ ánh sáng, đẩy lùi kẻ thù. Cô cảm nhận được hơi ấm từ tay anh khi họ phối hợp, như một lời hứa không lời. Cổng rung lên, sẵn sàng đưa họ đi. “Cùng đi!” cô hét, nắm tay Tần Dạ. Họ bước qua cổng, ánh sáng nuốt chửng cả hai, trái tim cô rối bời vì anh.