Sau khoảnh khắc thú nhận và lần chạm đầu tiên tại hồ bơi, mối quan hệ giữa Hạ Lan và Kiến Phong đã thay đổi mãi mãi. Ranh giới tâm lý đã bị xóa nhòa, và cả hai đều biết rằng dục vọng của họ không còn có thể bị kìm nén bằng trò chơi trí tuệ nữa.
Hạ Lan không còn đấu tranh với sự kháng cự của mình. Cô đã thừa nhận dục vọng sâu thẳm muốn được buông bỏ và phục tùng ý chí của Kiến Phong, nhưng không phải vì sự yếu đuối, mà vì sự tin tưởng mới tìm thấy. Cô tin rằng anh ta sẽ không làm tổn thương cô, mà sẽ khám phá và tôn vinh dục vọng đó.
Kiến Phong, sau khi đạt được mục tiêu chiếm hữu ý chí của Hạ Lan, cũng cảm thấy một sự thay đổi. Dục vọng kiểm soát của anh ta đã được thỏa mãn, nhưng một cảm xúc mới đang trỗi dậy: sự khao khát thật sự. Anh ta không chỉ muốn chụp ảnh cô; anh ta muốn sở hữu cô bằng cả cảm xúc và thể xác.
Đêm đó, Kiến Phong chuẩn bị một buổi chụp đặc biệt, buổi chụp cuối cùng của giai đoạn này, mang tên "Khoảnh Khắc Của Sự Giao Phận" (The Moment of Surrender).
Cảnh H+ (Dục Vọng Trong Sự Giao Nộp):
Hạ Lan bước vào studio, lần này không phải với sự phòng thủ mà với sự đồng thuận hoàn toàn. Cô mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng và không có gì bên trong, một biểu tượng của sự buông bỏ toàn bộ.
Kiến Phong đã tắt hết đèn, chỉ để lại ánh sáng duy nhất từ ngọn nến, tạo ra một không gian thân mật và đầy gợi mở. Anh ta không còn cầm máy ảnh. Bức ảnh của sự buông bỏ đã được chụp. Đêm nay là để khám phá sự thân mật ngoài ống kính.
"Đêm nay, không có hợp đồng," Kiến Phong nói, giọng anh ta không còn sự lạnh lùng của kẻ thao túng mà là sự ấm áp của người khao khát. "Đêm nay là về sự thật của chúng ta, Hạ Lan. Cô có thể từ chối bất cứ điều gì. Nhưng tôi hy vọng cô sẽ cho phép dục vọng của chúng ta được giải phóng."
Hạ Lan tiến lại gần anh ta. Cô không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng cởi bỏ áo choàng lụa. Hành động này không phải là sự phục tùng bị ép buộc, mà là sự giao nộp của lòng tin.
Kiến Phong nhẹ nhàng chạm vào cô, lần đầu tiên trực tiếp trên da thịt. Dục vọng tình dục của họ bùng cháy mãnh liệt, được nuôi dưỡng bởi sự kìm nén và sự thao túng tâm lý của những tuần qua.
Trong suốt quá trình thân mật, Kiến Phong không ngừng hỏi Hạ Lan những câu hỏi, nhưng lần này không phải để thao túng, mà để xác nhận sự đồng thuận và dục vọng của cô.
"Đây là điều em khao khát không, Hạ Lan? Em có cảm thấy dục vọng của em đang được chấp nhận không? Có phải anh đã giải phóng em không?"
Hạ Lan, trong khoảnh khắc của sự trần trụi và cực khoái, đã đáp lại một cách chân thật. "Có... em đã được giải phóng. Dục vọng của em không còn là một gánh nặng nữa. Nó là một phần của em... và anh đã chấp nhận nó."
Kiến Phong, trong vai trò người tình chứ không phải kẻ thao túng, đã đạt được một cực khoái riêng: cực khoái của sự kết nối thực sự với một người phụ nữ không thể bị thao túng hoàn toàn. Anh ta nhận ra rằng, sự thuần khiết của Hạ Lan không phải là thứ để làm vấy bẩn, mà là thứ để tôn vinh và yêu thương.
Sau đó, Kiến Phong ôm Hạ Lan, không phải bằng sự chiếm hữu, mà bằng sự tôn trọng. Dục vọng khiêu dâm của họ đã được giải phóng, nhưng nó đã mở ra một cánh cửa đến một cảm xúc mới: tình yêu.