Sau khi biết được kế hoạch tàn độc của Ông Dũng nhằm loại bỏ Ánh, Thiên cảm thấy thời gian không còn nhiều. Anh nhận được lệnh từ cơ quan cấp trên: tiến hành lời cầu hôn trong vòng 48 giờ để có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận các tài liệu và mạng lưới của tổ chức.
Lời cầu hôn, ban đầu chỉ là một màn kịch lạnh lùng, giờ đây lại chất chứa một ý nghĩa sinh tử. Anh không cầu hôn để lừa dối Ánh, mà để bảo vệ cô bằng cách đưa cô vào vòng kiểm soát của mình, nơi anh có thể quan sát và ngăn chặn mọi nguy hiểm từ cha cô.
Thiên đã chuẩn bị một buổi tối cầu hôn hoàn hảo: một căn penthouse sang trọng với tầm nhìn ra toàn thành phố, nến, hoa hồng, và một dàn nhạc giao hưởng nhỏ. Mọi thứ đều được dàn dựng để làm hài lòng Ông Dũng và xóa tan mọi nghi ngờ của Hùng.
Khi Ánh bước vào căn phòng, cô hoàn toàn bị choáng ngợp. Cô biết đây là một buổi biểu diễn, nhưng Thiên đã làm nó chân thật đến mức cô phải tự nhắc nhở bản thân về vai diễn của mình.
Ánh: Sự Chấp Nhận Nguy Hiểm
Ánh cũng đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này. Cô biết chấp nhận lời cầu hôn đồng nghĩa với việc bước thẳng vào cạm bẫy của cha cô, nhưng cô tin rằng đó là con đường duy nhất để thu thập bằng chứng cuối cùng. Cô đã bí mật cài đặt một thiết bị sao chép dữ liệu vào mặt sau chiếc nhẫn đính hôn, thiết bị này sẽ được kích hoạt khi chạm vào một bề mặt kim loại cụ thể trong két sắt của cha cô.
Khi Thiên quỳ xuống, anh không nói những lời sáo rỗng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, và lời nói của anh là một lời thú tội nửa vời, được mã hóa:
"Mai, anh không phải là người hoàn hảo. Anh có quá nhiều bí mật và gánh nặng. Nhưng điều duy nhất anh biết là mọi thứ đều trở nên có ý nghĩa khi có em. Em là người duy nhất nhìn thấy sự thật đằng sau lớp vỏ của anh. Hãy cho anh cơ hội để bảo vệ điều đó. Em có đồng ý ở bên anh, chấp nhận mọi rủi ro của anh, và xây dựng một ngôi nhà không ai có thể phá hủy không?"
Giọng nói của anh, ánh mắt của anh, sự run rẩy nhẹ trên bàn tay anh — tất cả đều là thật. Ánh hiểu lời anh nói: Anh biết cô không ngây thơ, và anh muốn cùng cô chiến đấu.
Nước mắt cô trào ra, không phải vì diễn kịch, mà vì cảm xúc thật. Cô gật đầu. "Em đồng ý, Khải. Em chấp nhận mọi rủi ro của anh."
Thiên đeo chiếc nhẫn lên tay cô. Khoảnh khắc chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay Ánh, cả hai đều cảm nhận được sự ràng buộc sinh tử đã được thiết lập.
Màn Khói Không Thể Xóa Nhòa
Trong khi mọi người đang chúc mừng, Thiên và Ánh trao đổi một ánh nhìn. Họ biết màn kịch đã thành công. Ông Dũng đã hoàn toàn tin tưởng, và Hùng—dù vẫn nghi ngờ—cũng không thể làm gì.
Tuy nhiên, Ánh đã nhận ra một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: trong lúc Thiên quỳ xuống, anh đã cố ý làm rơi một chiếc khăn tay, và khi nhặt lên, anh đã chạm vào tay của Ông Dũng. Thiên đang cố gắng cài đặt một thiết bị theo dõi vào người cha cô.
Ánh cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô biết rằng Thiên là một điệp viên chuyên nghiệp, và anh sẽ làm mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả khi điều đó có thể làm lộ kế hoạch của cô. Cô cần phải hành động nhanh chóng hơn.
Ngay sau buổi lễ, Ánh tìm cách nói chuyện riêng với Thiên.
"Anh đã cài đặt thiết bị theo dõi vào cha em," Ánh nói thẳng, không vòng vo. "Em biết điều đó là cần thiết. Nhưng em cần anh vô hiệu hóa nó trong 48 giờ tới. Em cần thời gian riêng để tiếp cận két sắt của ông ấy."
Thiên ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của cô. "Tại sao? Anh cần theo dõi mọi hành động của ông ta."
"Bởi vì nếu anh theo dõi ông ấy, anh sẽ thấy em đột nhập vào két sắt. Và em không muốn anh phải đứng trước lựa chọn: công lý hay tình yêu," Ánh nói, ánh mắt cô đầy kiên quyết. "Em sẽ mang bằng chứng cho anh. Nhưng em phải làm điều đó một mình, để bảo vệ anh."
Thiên nhìn cô, nhận ra sự hy sinh của cô. Cô không muốn anh phải phản bội lý tưởng của mình vì cô. Anh gật đầu, chấp nhận rủi ro lớn nhất từ trước đến nay.
"48 giờ," Thiên nói, nắm chặt tay cô. "Sau đó, chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau."