khi hiện tại gặp quá khứ

Chương 4: Những Mảnh Ghép Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần gặp gỡ định mệnh tại buổi đấu thầu, An Hạ và Tấn Phong bắt đầu có những cuộc gặp gỡ thường xuyên hơn để bàn về dự án trùng tu. Trong quá trình làm việc chung, sự đồng điệu trong tâm hồn và những cảm xúc kỳ lạ giữa họ ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

An Hạ nhận thấy rằng mỗi khi cô vô tình nhắc đến những chi tiết trong giấc mơ về cung điện cổ, Tấn Phong đều có những phản ứng rất lạ. Đôi khi anh sẽ cau mày như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó, đôi khi anh lại im lặng một cách trầm ngâm. Một lần, khi An Hạ miêu tả về một khu vườn bí mật trong cung điện với một cây cổ thụ kỳ lạ, Tấn Phong bất ngờ thốt lên một cái tên mà An Hạ chưa từng nghe thấy.

"Nguyệt Viên..."

An Hạ ngạc nhiên nhìn Tấn Phong. "Anh nói gì vậy? Nguyệt Viên là gì?"

Tấn Phong dường như cũng giật mình bởi chính lời nói của mình. Anh lắc đầu, cố gắng xua đi những ký ức mơ hồ vừa thoáng qua trong đầu. "Tôi... tôi không chắc. Chỉ là một cái tên chợt hiện lên thôi."

Kể từ đó, An Hạ càng tin rằng Tấn Phong có một mối liên hệ nào đó với những giấc mơ của cô. Cô bắt đầu vẽ lại một cách chi tiết những hình ảnh trong mơ, từ kiến trúc cung điện, trang phục của các nhân vật, đến cả gương mặt của vị tướng quân. Mỗi bức vẽ của cô đều ẩn chứa một nỗi buồn man mác, một sự day dứt khôn nguôi.

Một buổi tối, khi đang ngồi một mình trong căn hộ, An Hạ bất chợt cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ. Cô mở ngăn tủ, lấy ra những bức vẽ mà mình đã thực hiện. Khi nhìn vào bức vẽ chân dung vị tướng quân, An Hạ giật mình nhận ra một chi tiết mà trước đây cô chưa từng để ý kỹ. Trên vai phải của vị tướng quân có một vết sẹo nhỏ, hình dáng như một lưỡi kiếm bị gãy.

Trái tim An Hạ như ngừng đập. Hình ảnh vết sẹo kỳ lạ trên vai Tấn Phong chợt lóe lên trong tâm trí cô. Sự trùng hợp này quá đỗi kỳ lạ, vượt xa mọi lý lẽ thông thường. Phải chăng, Tấn Phong chính là vị tướng quân trong giấc mơ của cô?

Cùng thời điểm đó, Tấn Phong cũng đang trải qua những điều tương tự. Những cơn đau đầu của anh ngày càng trở nên dữ dội hơn, và mỗi khi cơn đau ập đến, những mảnh ký ức rời rạc về một cuộc sống khác lại hiện về trong tâm trí anh. Anh thấy mình trong bộ chiến giáp oai hùng, chỉ huy quân lính ra trận, và luôn có hình ảnh một người con gái dịu dàng với đôi mắt buồn man mác dõi theo anh từ xa.

Một buổi chiều, khi đang dọn dẹp thư viện cũ của gia đình, Tấn Phong vô tình tìm thấy một chiếc rương gỗ nhỏ phủ đầy bụi. Bên trong rương là một cuốn sách cổ đã sờn gáy và một vài bức thư đã ố vàng. Khi mở cuốn sách ra, Tấn Phong sững sờ khi nhìn thấy một bức họa vẽ một người con gái. Gương mặt cô gái ấy quen thuộc đến lạ kỳ, giống hệt như An Hạ. Bên dưới bức họa là một dòng chữ viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ đại mà Tấn Phong không hiểu, nhưng anh cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm ẩn chứa trong đó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.