khi tình bạn trở thành tình yêu

Chương 19: Khoảnh Khắc Ghen Tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều thứ bảy, Linh cùng Minh đi xem một buổi triển lãm nghệ thuật tại trung tâm thành phố. Không khí đầy màu sắc, ánh sáng lung linh từ các tác phẩm nghệ thuật khiến Linh cảm thấy dễ chịu và phấn khích. Minh hào hứng giải thích từng chi tiết trong tác phẩm, đôi mắt anh long lanh khi nói về những cảm xúc mà mỗi bức tranh mang lại.

Trong khi đó, Huy, vô tình đi ngang qua trung tâm, nhìn thấy Linh và Minh từ xa. Lúc đầu, anh chỉ định nhìn qua cửa kính, chỉ để thấy Linh cười vui vẻ với Minh. Nhưng rồi, trái tim anh bất giác siết lại, một cảm giác ghen tuông ập đến mạnh mẽ, chưa từng có.

Huy nhớ đến khoảnh khắc họ từng chia sẻ mọi bí mật, từng hẹn nhau bên bờ hồ, từng nắm tay nhau dưới ánh nắng dịu dàng… Và bây giờ, Linh lại cười nói với một người khác, khiến anh cảm thấy vừa đau lòng vừa bối rối.

Trong lòng Huy, có một trận chiến nội tâm. Anh tự nhủ:

— “Mình không thể kiểm soát cảm xúc… nhưng mình phải bình tĩnh. Linh chưa chọn mình… nhưng trái tim này… không chịu nổi cảnh nhìn cô hạnh phúc với người khác.”

Còn Linh, mải mê nghe Minh giải thích về một tác phẩm sắp đặt, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt Huy đang dõi theo mình từ bên ngoài cửa kính. Cô cười rạng rỡ, và Huy nhận ra mỗi nụ cười của Linh giờ như một mũi dao vừa ngọt ngào vừa đau nhói.

Sau vài phút, Huy rời đi, bước đi vội vã nhưng lòng tràn ngập cảm giác muốn gần Linh ngay lập tức. Anh nhắn tin:

— “Linh, về nhà cẩn thận nhé. Chúng ta cần nói chuyện.”

Khi Linh đọc tin nhắn, cô hơi hoang mang nhưng cũng cảm thấy tim mình rung lên vì Huy, nhận ra rằng giữa Minh và Huy, trái tim cô vẫn có một chỗ đặc biệt cho Huy.

Tối hôm đó, Linh và Huy gặp nhau tại quán cà phê nhỏ nơi họ từng hẹn hò nhiều lần trước đây. Huy nhìn Linh, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc:

— “Linh… hôm nay, nhìn cậu với Minh… mình mới nhận ra mình… không thể kìm nén được nữa. Mình… ghen thật sự.”

Linh đỏ mặt, nhưng không giấu được nụ cười:

— “Huy… mình… mình cũng có cảm giác tương tự. Nhưng chúng ta… cần suy nghĩ kỹ. Cả hai đều quan trọng…”

Huy nắm tay Linh, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

— “Không cần nghĩ nhiều nữa. Mình chỉ biết một điều: mình không muốn mất cậu, Linh. Dù có phải vượt qua mọi thử thách, mình cũng sẽ giữ cậu bên mình.”

Trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhận ra rằng ghen tuông không chỉ là cảm giác đau đớn, mà còn là lời nhắc về tình cảm chân thật, giúp họ nhận ra giá trị thực sự của nhau. Ánh mắt họ giao nhau, trái tim hòa nhịp, và cả hai đều hiểu rằng bước tiếp theo trong mối quan hệ này sẽ quyết định tất cả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×