khi trái tim đồng điệu

Chương 9: Thử thách nguy hiểm và nhịp tim rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, rọi xuống hành lang đá lạnh của lâu đài, tạo thành những dải sáng nhấp nháy trên nền sàn. Lạc Minh đứng bên cửa sổ, tay vẫn nắm chiếc chìa khóa đồng, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết rằng, hôm nay không còn là thử thách trí tuệ hay nội tâm đơn thuần nữa – đây là thử thách nguy hiểm, nơi mọi quyết định đều có thể ảnh hưởng đến cả tính mạng và mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch bước vào, bước chân nhẹ như bóng, ánh mắt sắc bén dõi theo Minh: “Ngươi… đã chuẩn bị chưa? Hôm nay… không còn là trò chơi vui vẻ nữa.”

Minh gật đầu, ánh mắt kiên định: “Dạ… tôi đã sẵn sàng. Chúng ta cùng nhau đi nhé.”

Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng nụ cười: “Đúng… ngươi cần phải tin vào chính mình và cả ta.”

Cảm giác ấm áp lan tỏa trong Minh, trái tim cô rung lên mạnh mẽ. Lần này, sự tin tưởng vào Thẩm Dịch không chỉ là tinh thần mà còn là yếu tố sống còn trong thử thách.

Họ bước ra sân trong của lâu đài, nơi thử thách hôm nay được đặt. Một khu vực rộng lớn, ngập tràn sương mù nhẹ, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và khó nhìn. Ở giữa sân là những tảng đá lớn, xếp thành lối đi ngoằn ngoèo, bên dưới là vực sâu tối đen. Minh cảm giác tim mình đập nhanh: một bước sai, có thể ngã xuống vực.

“Đây… là thử thách nguy hiểm nhất từ trước đến nay,” Minh thầm nhủ, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Thẩm Dịch đứng sát bên, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Ngươi… hãy bình tĩnh. Mọi thứ sẽ ổn nếu chúng ta phối hợp.”

Minh gật đầu, cố hít thật sâu để lấy bình tĩnh. Cô bước tới tảng đá đầu tiên, cảm giác sương mù làm mắt cô hơi mờ. Thật may, Thẩm Dịch đứng bên cạnh, tay nắm chắc tay cô, vừa bảo vệ vừa dẫn đường. Khoảnh khắc này, Minh nhận ra rằng sự phối hợp và tin tưởng là chìa khóa để vượt qua thử thách nguy hiểm.

Nhưng ngay khi họ vừa tiến được nửa sân, từ sương mù vang lên tiếng cười khẽ, sắc lạnh: “Ngươi tưởng chỉ cần hợp tác là đủ sao?”

Một bóng người xuất hiện – kẻ phản diện Tần Vân từ hôm qua, lần này với một ánh mắt tinh quái và một loạt bẫy mới đã được kích hoạt. Những tảng đá rung động, dây cáp căng ngang, và một số tảng đá tự động xoay tạo thành mê cung bất ngờ. Minh lập tức nhảy lên một tảng đá cao, tim vừa hồi hộp vừa hứng thú.

“Cẩn thận!” Thẩm Dịch hô, ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước chân cô.

Minh suýt trượt, nhưng anh kịp thời đỡ, khiến cả hai cùng ngã xuống bụi cỏ mềm. Minh đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa bật cười khúc khích: “Dạ… thật không ngờ lại ngã cùng anh lần nữa!”

Anh nhìn cô, ánh mắt nửa nghiêm, nửa trêu chọc: “Ngươi… phải cẩn thận hơn.”

Khoảnh khắc này vừa hài hước vừa lãng mạn, khiến cả hai nhận ra sự đồng điệu giữa họ không chỉ là trí tuệ mà còn về cảm xúc, tạo nên những rung động tinh tế trong trái tim Minh.

Họ tiếp tục di chuyển qua mê cung, vừa tránh bẫy vừa giải các câu đố nhỏ trên tảng đá để mở lối đi tiếp theo. Mỗi câu đố đều yêu cầu trí tuệ, tốc độ phản ứng và khả năng phối hợp. Minh và Thẩm Dịch vừa di chuyển, vừa trao đổi ánh mắt, nhịp tim cả hai như hòa làm một.

Một tình huống hài hước xảy ra: Minh trượt chân suýt rơi xuống vực, nhưng Thẩm Dịch kịp thời đưa tay kéo cô lại, cả hai cùng văng ra phía trước, va nhẹ vào nhau. Minh đỏ mặt, tim như muốn nhảy ra: “Dạ… tôi… tôi ổn rồi!”

Anh nhếch môi, ánh mắt đầy thích thú: “Ngươi… phải thận trọng hơn nếu không muốn bị thương.”

Trong lúc cả hai phối hợp, Tần Vân đứng xa, ánh mắt tinh quái, liên tục tạo ra những tình huống bất ngờ. Nhưng Minh nhận ra rằng mỗi thử thách nguy hiểm lại là cơ hội để cô và Thẩm Dịch tăng sự đồng điệu, cùng nhau giải quyết khó khăn và cảm nhận sự tin tưởng lẫn nhau.

Cuối cùng, họ đến một cánh cửa lớn, trên đó khắc một câu đố bằng chữ cổ:

“Chỉ trái tim đồng điệu và sự quyết đoán mới mở được lối ra. Sai một bước… tất cả sẽ thất bại.”

Minh nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt quyết tâm: “Dạ… chúng ta cùng nhau làm nhé.”

Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đúng… tin tưởng vào nhau.”

Họ cùng nhau quan sát các ký hiệu, phối hợp nhịp nhàng, nhấn đúng thứ tự. Tiếng cơ chế vang lên, cánh cửa mở ra, ánh sáng rực rỡ chiếu vào cả hai. Minh thở phào, vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc.

Tần Vân đứng bên ngoài, nhíu mày: “Không ngờ… họ phối hợp tốt thật.” Nhưng ánh mắt cô lóe lên vẻ tinh quái, như dự báo thử thách tiếp theo sẽ còn nguy hiểm hơn.

Minh quay sang Thẩm Dịch, ánh mắt tràn đầy biết ơn: “Dạ… cảm ơn anh đã ở bên tôi.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm: “Ngươi… xứng đáng được bảo vệ. Và… ta sẽ luôn ở bên ngươi.”

Khoảnh khắc này, Minh cảm giác tim mình như tan chảy. Không chỉ vượt qua thử thách nguy hiểm, cô còn nhận ra tình cảm giữa cô và Thẩm Dịch ngày càng sâu sắc, pha trộn giữa tình yêu, sự tin tưởng và cả những khoảnh khắc hài hước tinh tế.

Khi mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu rọi khắp khu vườn, Minh và Thẩm Dịch đứng bên nhau, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô thầm nhủ: Mình đã vượt qua thử thách nguy hiểm, và trái tim mình đang rung động vì Thẩm Dịch. Mình sẽ tiếp tục mạnh mẽ, để bảo vệ bản thân, anh ấy, và cả câu chuyện này.

Và thế là, thử thách nguy hiểm hôm nay khép lại, mở ra một chặng đường mới đầy kịch tính, tình cảm và hài hước – nơi Minh và Thẩm Dịch tiếp tục phát triển mối quan hệ tinh tế, cùng nhau đối mặt những thử thách phía trước, giữ nhịp truyện vừa hồi hộp vừa cuốn hút độc giả.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×