khi trái tim không ngừng muốn

Chương 6: Dục vọng bị dằn vặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thành phố lên đèn, ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi qua khung cửa sổ phòng Minh Hạ. Anh ngồi trên ghế bành, tay cầm ly trà nóng nhưng mắt nhìn trống rỗng ra ngoài. Cuộc gặp tối hôm qua với Diệp vẫn ám ảnh tâm trí anh. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt, mỗi cái chạm tay đều như dòng điện chạy qua tim, đánh thức tất cả những dục vọng bị kìm nén bấy lâu.

Minh Hạ thở dài, nắm chặt ly trà. Anh biết rõ cảm giác này là nguy hiểm. Nguy hiểm không chỉ vì gia đình, vì Tuấn, mà còn vì chính bản thân – vì trái tim và thể xác anh dường như đã từ lâu không còn kiểm soát được ranh giới. Ngọn lửa cũ trong lòng bùng lên, nhưng anh phải dằn nén, phải kiềm chế.

Nhưng dằn nén càng khiến anh căng thẳng. Minh Hạ nhớ lại khoảnh khắc khi hôn nhẹ trán Diệp, khi chạm tay cô trong quán cà phê. Từng chi tiết nhỏ, từng hơi thở, từng ánh mắt đều khiến trái tim anh như bị bóp nghẹt. Anh biết rằng, dục vọng và tình cảm chưa bao giờ rời bỏ. Và mỗi phút trôi qua là một cuộc chiến nội tâm dữ dội.

Cùng lúc, Diệp cũng ở nhà, nằm trên giường, ánh đèn vàng hắt vào mái tóc dài. Cô khẽ nhắm mắt, hít thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc. Từng nhịp tim, từng hơi thở đều bị dồn nén. Cái cảm giác vừa gần gũi, vừa xa cách với Minh Hạ khiến cô vừa thèm muốn, vừa sợ hãi.

Cô nhớ những lần Minh Hạ ôm cô từ phía sau, nhớ nụ hôn chạm môi, nhớ những ánh mắt đầy khao khát. Dù đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng từng khoảnh khắc họ gặp nhau đều khiến dục vọng nổi lên, như một ngọn sóng dữ dội không thể ngăn cản.

Diệp lùi người về phía gối, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim mình dồn dập. Cô biết, một khi không kìm chế, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát. Nhưng dục vọng không phải lúc nào cũng tuân theo lý trí. Ngọn lửa trong lòng cô đang âm ỉ cháy, nhắc nhở cô rằng họ chưa từng rời xa nhau.

Sáng hôm sau, Minh Hạ xuống ăn sáng, nhưng ánh mắt anh liên tục lướt tìm Diệp. Cô đứng bếp, bận rộn chuẩn bị thức ăn, nhưng từng cử chỉ, từng cái quay đầu, từng ánh mắt lướt qua khiến Minh Hạ không thể tập trung. Dục vọng và cảm xúc chưa bao giờ ngừng lại, dù anh cố gắng giữ khoảng cách.

Bữa sáng diễn ra trong im lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng, vừa khao khát, vừa sợ hãi. Mỗi cái chạm tay vô tình khi lấy đũa, mỗi ánh nhìn trộm đều như gợi nhắc về những gì họ khao khát nhưng chưa được thỏa mãn.

Minh Hạ biết rằng, nếu tiếp tục gặp nhau trong những điều kiện như vậy, họ sẽ không thể giữ nổi lý trí. Và anh cảm thấy áp lực, không chỉ từ gia đình mà còn từ chính bản thân – dục vọng bị dằn vặt đến mức khiến anh gần như mất kiểm soát.

Chiều hôm đó, Minh Hạ nhận được cuộc gọi từ Tuấn:

“Hạ, tối nay qua nhà anh một chút nhé. Có vài chuyện cần nói.” Giọng Tuấn trầm, khó đoán. Minh Hạ biết, đây sẽ là một cuộc trò chuyện không dễ dàng. Áp lực từ anh trai, từ trách nhiệm gia đình, càng đè nặng lên vai anh.

Tối đến, Minh Hạ lái xe đến nhà Tuấn. Không gian phòng khách yên tĩnh, ánh đèn vàng chiếu lên những bức tranh trang trí tinh tế. Tuấn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy lo lắng.

“Hạ… chuyện giữa em và Diệp… anh biết có gì đó không ổn. Anh không muốn gia đình rơi vào rắc rối, nhưng em cần kiểm soát cảm xúc,” Tuấn nói, giọng trầm và nghiêm nghị.

Minh Hạ cúi đầu, giọng trầm: “Anh Tuấn… anh biết… anh sẽ kiểm soát. Chỉ là… cảm xúc và dục vọng không phải lúc nào cũng tuân theo lý trí…”

Tuấn nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh giác. “Anh hiểu, nhưng em phải nhớ rằng em không chỉ sống cho bản thân. Gia đình, trách nhiệm, và em ấy… mọi thứ đều quan trọng. Nếu không kiểm soát, sẽ là thảm họa.”

Minh Hạ gật đầu, cảm thấy áp lực nặng nề hơn bao giờ hết. Anh biết, dục vọng trong lòng đang bị dằn vặt đến mức không thể che giấu. Ngọn lửa cũ vẫn âm ỉ, nhưng giờ đây, áp lực gia đình và trách nhiệm khiến mọi thứ càng khó chịu.

Trên đường về, Minh Hạ lái xe chậm rãi. Anh nghĩ về Diệp, về buổi tối ở quán cà phê, về cái chạm tay, nụ hôn nhẹ – tất cả đều làm anh đau đớn nhưng cũng say mê. Anh biết rằng, từ giờ trở đi, mọi cuộc gặp gỡ sẽ trở thành cuộc chiến giữa lý trí và dục vọng.

Diệp cũng ở nhà, nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà. Cô biết rằng dục vọng đang bùng lên, nhưng mọi hành động đều phải cẩn trọng. Mỗi lần nghĩ đến Minh Hạ, tim cô lại đập nhanh, nhịp thở dồn dập. Ngọn lửa cũ không chỉ là cảm xúc, mà còn là thử thách lớn nhất trong cuộc đời cô.

Đêm đó, cả hai không ngủ được. Minh Hạ ngồi trên ban công, nhìn ánh đèn vàng chiếu xuống phố, cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau đớn. Anh biết, dục vọng không thể bị dập tắt bằng lý trí hay khoảng cách. Ngọn lửa cũ đang dẫn đường cho mọi hành động, mọi cảm xúc, và cả những bước đi sai lầm phía trước.

Diệp nằm trong phòng, nhắm mắt, cảm nhận nhịp tim mình dồn dập. Cô biết rằng, chỉ cần một phút lơ là, mọi thứ sẽ vượt ngoài kiểm soát. Nhưng cũng chính vì vậy, dục vọng bị dằn vặt, cảm xúc bị kìm nén, khiến trái tim cô gần như vỡ ra từng mảnh.

Minh Hạ tự nhủ: “Ngọn lửa cũ… sẽ không bao giờ tắt. Anh phải học cách sống cùng nó, kiểm soát nó… nhưng cũng phải để trái tim tự do, ít nhất với Diệp.”

Diệp cũng tự nhủ: “Dù có khó khăn thế nào, em phải giữ khoảng cách… nhưng trái tim này… không thể lừa dối. Ngọn lửa cũ vẫn cháy… và sẽ dẫn đường cho chúng ta.”

Đêm khuya, cả hai nằm riêng, nhưng trong tim, dục vọng bị dằn vặt và cảm xúc âm ỉ bùng lên không ngừng. Họ biết rằng, từ giờ, mọi cuộc gặp gỡ, mọi ánh mắt, mọi cử chỉ đều sẽ là thử thách – thử thách giữa tình cảm, dục vọng, và áp lực gia đình. Ngọn lửa cũ đã trở thành nguồn sống, nhưng đồng thời cũng là mối nguy hiểm mà cả hai không thể tránh khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×