Buổi khai mạc triển lãm đã đến. Lục Ngân Ngân đứng trong hậu trường, mặc một chiếc váy trắng giản dị. Cô nhìn vào gương, thấy một cô gái với ánh mắt đầy lo lắng. Đã từ rất lâu rồi, cô không phải đối diện với một đám đông lớn như vậy. Nỗi sợ hãi tưởng chừng đã tan biến, giờ lại dâng lên mạnh mẽ.
Tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng trưng bày lọt vào, như tiếng sóng vỗ vào bờ. Lòng cô bắt đầu chùng xuống. Tay cô run run, và cô cảm thấy khó thở. Nỗi sợ xã hội lại bủa vây lấy cô.
"Anh đây rồi," một giọng nói ấm áp vang lên.
Tuấn Kiệt bước vào. Anh mặc một bộ vest lịch lãm, nhưng ánh mắt anh vẫn hướng về cô. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cô. Bàn tay anh ấm áp và vững chãi.
"Anh sẽ luôn ở bên em," anh nói khẽ. "Em không cần phải nói bất cứ điều gì. Em chỉ cần ở đó, và anh sẽ là bức tường của em."
Ngân Ngân cảm thấy nỗi sợ hãi giảm đi một chút. Cô nhìn vào mắt anh, và thấy một sự bình yên kỳ lạ.
"Anh sẽ đứng ở gần em. Nếu em thấy khó thở, hãy nhắm mắt lại. Anh sẽ đưa em ra ngoài."
Đúng lúc đó, chị Mai bước vào. "Ngân Ngân, đến giờ rồi. Mọi người đang chờ em."
Ngân Ngân hít một hơi thật sâu. Cô gật đầu. Tuấn Kiệt nắm tay cô thật chặt, và cùng cô bước ra ngoài.
Ánh đèn flash lập lòe. Tiếng nói chuyện xì xào. Tất cả như một cơn bão đang đổ ập vào cô. Ngân Ngân cảm thấy tim mình đập nhanh, chân tay run rẩy. Cô muốn chạy trốn, muốn quay lại với thế giới an toàn của mình.
Nhưng rồi, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh. Tuấn Kiệt đứng ngay bên cạnh, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bảo vệ cô. Anh nhìn thẳng vào ống kính máy ảnh, vào những người đang nhìn họ, như thể muốn nói rằng: "Hãy nhìn vào tôi. Cô ấy là của tôi."
Ngân Ngân không còn cảm thấy cô đơn. Cô ngước nhìn lên, và thấy những bức tranh của mình. Bức tranh "Bên Trong" với chiếc lồng đã mở, bức tranh "Khiếm Khuyết Hoàn Hảo" với những bông hoa vươn mình... Cô không còn là cô gái sợ hãi trong những bức tranh đó. Cô đã trưởng thành.
Cô mỉm cười. Một nụ cười tự nhiên, rạng rỡ. Cô không còn sợ hãi nữa. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi của mình.
Tuấn Kiệt nhìn thấy nụ cười của cô. Anh siết chặt tay cô hơn, và anh biết, anh đã thành công. Anh đã giúp cô vượt qua bức tường vô hình của chính mình.
Sau buổi khai mạc, một vài nhà báo đã đến phỏng vấn họ. Ngân Ngân vẫn còn run, nhưng cô đã nói được vài câu.
"Tôi đã từng là một người rất sợ xã hội," cô nói. "Tôi đã từng muốn trốn chạy khỏi thế giới này. Nhưng nhờ có tình yêu, tôi đã tìm thấy dũng khí để đối mặt với nó."
Tuấn Kiệt đứng bên cạnh, nhìn cô. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt anh nói lên tất cả. Anh tự hào về cô, và anh biết, tình yêu của họ đã chiến thắng tất cả.
Họ đã vượt qua một thử thách lớn. Và họ biết, đây chỉ là khởi đầu của một hành trình mới.