kiếm khách thiên lôi

Chương 1: Linh Hồn Thiên Lôi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa rơi tầm tã trên thành phố về đêm, những con đường vắng lặng phản chiếu ánh đèn vàng nhạt. Lâm Vỹ – một thanh niên bình thường, hơi gầy, mắt còn lộ vẻ mệt mỏi sau cả ngày làm việc – bước đi trong hối hả, không hề biết rằng số phận của mình sắp thay đổi mãi mãi.

Cú trượt chân bất ngờ khiến Lâm Vỹ ngã nhào xuống đường ướt. Cơn đau xuyên thấu từ vai đến lưng khiến anh hoa mắt, và rồi… thế giới bỗng tối sầm lại.

Khi mở mắt, anh không còn ở đường phố quen thuộc. Trước mặt là một bầu trời u tối, đầy sấm chớp, gió hú như muốn xé rách da thịt. Lâm Vỹ chớp mắt nhìn quanh, cơ thể anh cảm thấy khác lạ: sức mạnh tràn ngập từ đầu đến chân, mỗi cử động đều mang theo một năng lượng dường như… không phải của riêng anh.

“Đây… là đâu?” – anh lẩm bẩm, giọng nói của chính mình nghe lạ lẫm, trầm và uy lực hơn hẳn.

Bất chợt, một hình ảnh lóe lên trong tâm trí: một thanh kiếm lóe sáng trong trận chiến hỗn loạn, tiếng thép chạm nhau vang dội, máu và bụi lẫn vào nhau. Tiếng thét vang vọng: “Thiên Lôi… ngươi không thể sống sót!”

Lâm Vỹ thét lên, nhưng tiếng hét không phải của anh, mà là của một người khác – một người mạnh mẽ, dũng cảm, từng khiến cả giang hồ khiếp sợ. Nhận ra điều này, tim anh đập loạn nhịp.

“Ngươi… ai? Ngươi là ai?” – Lâm Vỹ hoảng hốt, nhưng câu trả lời không từ miệng mà từ sâu trong tâm trí:

“Ta là Thiên Lôi. Ta đã chết… nhưng không thể rời bỏ giang hồ.”

Một luồng sức mạnh bùng nổ trong cơ thể Lâm Vỹ, khiến anh bật dậy, đứng thẳng giữa mưa. Mọi giác quan anh trở nên nhạy bén đến mức có thể nghe thấy từng giọt mưa rơi trên mái tôn cách đó vài mét, cảm nhận sát khí lởn vởn trong không khí.

Ban đầu, anh thử kiểm soát sức mạnh. Một cú vung tay, gió rít qua từng ngón tay. Một cú đá nhẹ, mặt đường nứt một vết dài. Mỗi cử động đều toát ra khí chất phi thường, khiến Lâm Vỹ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Giữa mưa, anh ngồi xuống, cố trấn tĩnh. Hình ảnh trận chiến cuối cùng của Thiên Lôi hiện ra rõ mồn một: những kẻ thù, những âm mưu và cái chết oan nghiệt. Và giờ, tất cả ký ức đó đang hội tụ trong anh.

“Ta… ta phải làm gì bây giờ?” – Lâm Vỹ lẩm bẩm. Nhưng Thiên Lôi không trả lời bằng lời, mà là một cảm giác thôi thúc: “Học cách sống, học cách chiến đấu. Giang hồ đang gọi…”

Cùng lúc ấy, một bóng người mờ ảo xuất hiện phía cuối con hẻm. Dáng người gầy gò, mặc áo choàng đen, nhưng đôi mắt sáng rực như thấu suốt mọi thứ. Lâm Vỹ cảm nhận ngay đây không phải kẻ thường. Anh hít một hơi thật sâu, linh hồn Thiên Lôi trỗi dậy, hòa vào cơ thể: một cảm giác quyền lực, lạnh lùng, sẵn sàng chiến đấu.

Người áo đen: “Ngươi… là ai mà dám xông vào địa bàn của Thiên Long Bang?”

Lâm Vỹ/Thiên Lôi: “Ta… không còn là ai cả… nhưng giang hồ… sẽ phải nghe tên ta.”

Chỉ với vài bước chân, anh lao tới, tốc độ và sức mạnh vượt xa người thường. Một cú vung tay, chiếc gậy sắt trong tay đối phương bay tứ tung, tiếng va chạm vang rền khắp con hẻm. Dưới cơn mưa, cơ thể Lâm Vỹ di chuyển như một bóng ma, uyển chuyển nhưng chết người, chính xác từng cử động.

Sau vài phút, đối phương biến mất, để lại một vệt máu dài trên mặt đất. Lâm Vỹ đứng sững giữa mưa, ngỡ ngàng về sức mạnh của mình, nhưng trong tim lại trỗi dậy một quyết tâm: “Ta phải tìm hiểu vì sao ta được hồi sinh, và trả thù cho những kẻ đã giết ta… cho Thiên Lôi.”

Mưa vẫn rơi, gió vẫn hú, nhưng trong ánh mắt Lâm Vỹ bỗng xuất hiện một tia sáng: vừa là quyết tâm, vừa là lời hứa với chính linh hồn Thiên Lôi. Giang hồ, thế giới này, chưa bao giờ chứng kiến một sự trở lại như thế…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×