Lâm Thanh đứng giữa đống đổ nát của kiếp trước, cảm giác trống rỗng và đau đớn khiến tim cô như bị bóp nghẹt. Căn phòng khách sạn sang trọng mà cô từng nghĩ là biểu tượng của thành công và hạnh phúc giờ chỉ còn lại mùi thuốc lá và vị đắng của rượu đọng lại trên môi. Cô từng nghĩ rằng tình yêu và sự nghiệp có thể song hành, rằng cô có quyền chiếm đoạt những gì mình muốn. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là bọt nước tan biến trong ánh sáng nhạt nhòa của bình minh.
Dương Khải – người đàn ông mà cô từng yêu, từng khao khát chiếm trọn trái tim – giờ đây chỉ còn là hình ảnh mờ nhạt trong ký ức. Anh đứng bên Linh Hạ, nụ cười của cô ấy sáng hơn mọi ánh sáng mà cô từng thấy. Lâm Thanh tự hỏi: “Tại sao em lại mù quáng đến vậy? Tại sao em không nhận ra hạnh phúc thật sự đã ở trước mắt mà cứ lao vào đau khổ?”
Nước mắt cô trào ra, không còn là những giọt nước nóng hổi của tình yêu, mà là hối hận, sám hối cho tất cả những quyết định sai lầm. Cô từng nghĩ rằng tình yêu của Dương Khải là thứ cô phải giành giật, rằng chỉ cần dùng mọi cách, mọi thủ đoạn, cô sẽ chiến thắng. Nhưng chiến thắng đó thật sự chỉ mang lại cảm giác rỗng tuếch, và cái giá phải trả… quá đắt.
Căn phòng như quay cuồng, mọi hình ảnh, âm thanh, và ký ức đan xen vào nhau. Cô nhớ lại những lời hứa, những lần tự tin bước vào cuộc đời anh với niềm tin rằng anh sẽ chọn cô. Và rồi, tất cả sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc khi sự thật bày ra trước mắt: Dương Khải chưa từng thuộc về cô, và cô chưa bao giờ thuộc về anh.
Với tâm trạng đau đớn tột cùng, Lâm Thanh nằm dài trên ghế, nhìn trần nhà nhạt nhòa. Cô tự nhủ: “Nếu có kiếp sau, nhất định… nhất định em sẽ khác. Em sẽ sống cho bản thân, không còn để trái tim mình bị chi phối bởi người khác nữa.”
Và rồi, như một luồng sáng chói lọi xuyên qua bóng tối, mọi thứ xung quanh cô bỗng rực rỡ lên, cảm giác như cơ thể đang tan ra rồi hội tụ. Cô cảm thấy tim mình rung lên từng nhịp, không phải vì sợ hãi hay đau đớn, mà là một sự hồi sinh kỳ lạ.
Khi mở mắt ra, Lâm Thanh thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc của ký túc xá đại học – nơi cô từng sống khi còn là sinh viên năm cuối. Không gian xung quanh, mùi hương, tiếng cười của các bạn cùng phòng… tất cả đều thân thuộc. Cô tự hỏi: “Đây là mơ sao? Hay… thật sự em được cho cơ hội thứ hai?”
Cảm giác trọng sinh khiến cô vừa sợ hãi vừa hân hoan. Cô biết, lần này, mọi quyết định sẽ quyết định số phận của mình. Thanh thở dài, tay run run nhưng đầy quyết tâm: “Lần này, em sẽ không làm người thứ ba. Lần này, em sẽ sống cho chính mình.”
Trong khoảnh khắc ấy, cô nhìn ra cửa sổ, ánh bình minh chiếu rọi khắp phòng, như báo hiệu một khởi đầu mới. Lâm Thanh mỉm cười, lần đầu tiên trong đời cảm thấy trái tim mình thực sự nhẹ nhõm. Cô biết rằng, hành trình thay đổi số phận, học cách yêu bản thân và tìm hạnh phúc chân thật, vừa mới bắt đầu.
Bước ra khỏi giường, cô nhìn lại ký ức kiếp trước – không phải để đau khổ, mà để ghi nhớ bài học: những sai lầm đã qua không thể quay lại, nhưng tương lai, cô hoàn toàn có quyền định đoạt. Thanh gập quyển nhật ký cũ, nhấc điện thoại và viết một dòng ngắn:
“Lần này, em sẽ tự do.”
Và thế là, Lâm Thanh – cô gái từng mù quáng vì tình yêu – bước vào ngày mới với quyết tâm, với trái tim sẵn sàng trưởng thành, với tâm hồn mở ra cho cơ hội thứ hai mà đời trao tặng.