Sáng sớm, Hạ Miên thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô biết rằng hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt – ngày cô sẽ phải đối mặt với một thử thách mới cùng nam chính. Trái tim cô đập nhanh khi nghĩ đến việc phải gần gũi anh nhiều hơn, nhưng cô tự nhủ: Lần này, phải thật bình tĩnh và khéo léo…
Khi cô vừa bước ra hành lang, anh đã đứng đó, dáng vẻ nghiêm nghị quen thuộc. Ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua từng chi tiết trên người cô như muốn đo lường năng lực. Anh nhíu mày, ra hiệu cô đi theo:
“Đi thôi. Hôm nay, sẽ là bài kiểm tra về sự phối hợp và phản xạ.”
Hạ Miên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác tim đập nhanh vẫn không thể che giấu. Anh dẫn cô đến một khu vườn rộng, nơi có một số luống hoa chưa được trồng xong, vài thùng đất và các dụng cụ làm vườn.
“Ngươi sẽ làm gì?” – Hạ Miên hỏi, ánh mắt vừa tò mò vừa bồn chồn.
“Chúng ta sẽ cùng nhau trồng các luống hoa này. Nếu ngươi phối hợp tốt, sẽ được thưởng. Nếu không…” Anh nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy thách thức: “Sẽ là công việc nặng hơn.”
Hạ Miên hít một hơi, gật đầu: Lần này phải thật tập trung. Phải để anh thấy mình không còn vụng về như kiếp trước.
Trò chơi bắt đầu. Anh nhấc một thùng đất, đặt xuống vị trí chuẩn bị trồng cây, ánh mắt quan sát từng cử chỉ của cô. Hạ Miên cố gắng phối hợp, nhưng chưa quen, khiến đất rơi ra ngoài vài lần. Anh nhíu mày, nhưng không nổi giận, chỉ lạnh lùng nói:
“Chậm quá. Ngươi phải theo kịp.”
Cô đỏ mặt, vội nhặt lại đất và cố gắng làm chính xác. Nhưng bất ngờ, một cơn gió thổi qua, làm một vài hạt đất bay thẳng vào áo anh. Anh giật mình, nhíu mày, nhưng không nói gì. Hạ Miên đỏ mặt, cúi đầu, lẩm bẩm: “Xin lỗi… tôi không cố ý.”
Anh hừ nhẹ, ánh mắt sắc như dao, nhưng lại không tỏ ra tức giận. Khoảnh khắc đó, Hạ Miên cảm nhận được trái tim anh rung động một cách rất nhỏ, như thể nhận ra sự vụng về nhưng chân thành của cô.
Sau vài phút, Hạ Miên bỗng nảy ra một ý tưởng. Cô nhẹ nhàng đưa một cây nhỏ tới vị trí anh đang chuẩn bị, nhưng làm như vô tình va vào tay anh. Anh giật mình, nhưng khi nhìn cô, ánh mắt lóe lên chút gì đó khó đoán.
“Ngươi…” Anh mở miệng nhưng lại dừng lại, như thể chưa muốn nói gì. Hạ Miên mỉm cười thầm: Lần này, anh đã để ý rồi.
Cả hai tiếp tục phối hợp, vừa làm việc vừa cố gắng nhìn nhau mà không để lộ cảm xúc. Khoảnh khắc ấy, giữa họ, một sự im lặng vừa căng thẳng vừa thoải mái lan tỏa. Hạ Miên cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Bỗng nhiên, một chiếc bình nước rơi từ trên bàn xuống, suýt trúng chân cô. Anh nhanh chóng đưa tay hứng lấy, ánh mắt nhìn cô sắc lạnh nhưng không quên vẻ quan tâm:
“Cẩn thận.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Vâng… tôi sẽ chú ý.”
Chiều đến, khi công việc gần kết thúc, Hạ Miên vô tình va phải anh, khiến cả hai suýt ngã vào hồ nước. Cô giật mình, nhưng anh vẫn kịp giữ cô bằng một tay. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Họ nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng nhiều điều không nói thành lời.
Hạ Miên cảm nhận được nhịp tim mình dường như hòa cùng nhịp tim anh. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh cũng không rời mắt khỏi cô, ánh nhìn vừa sắc lạnh vừa tò mò.
Khi công việc kết thúc, anh gật đầu, ánh mắt khó đoán:
“Ngươi không tệ. Biết phối hợp, nhưng vẫn còn thiếu tinh tế.”
Cô mỉm cười, vừa tự hào vừa xấu hổ: Anh đã để ý rồi… lần này, mình sẽ cố gắng hơn nữa.
Tối đến, Hạ Miên trở về phòng, ngồi viết lại những chi tiết hôm nay. Mỗi cử chỉ, từng ánh mắt anh, từng lời nói ngắn ngủi nhưng ẩn chứa quan tâm đều khiến trái tim cô rung động. Cô biết rằng, kiếp này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt.
Trước khi nhắm mắt, cô tự nhủ: Lần này, ta sẽ không để kiếp trước lặp lại. Lần này, ta sẽ khiến anh hiểu, rằng chúng ta… không còn là oan gia đơn thuần, mà là những người thuộc về nhau.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ quyết tâm và hồi hộp. Cô nhắm mắt, mang theo bao suy nghĩ, dự định và sự trông chờ cho ngày mai – nơi cô sẽ lại gặp anh, người đã in sâu vào kiếp trước, và giờ đây là kiếp này… định mệnh của cô.
Ngày hôm sau, ánh nắng vừa ló dạng, Hạ Miên lại gặp anh ngay cửa phòng. Anh nhướng mày, ánh mắt như dò xét từng chi tiết trên cơ thể cô:
“Ngươi… sẵn sàng chưa?”
Cô gật đầu, vừa lo lắng vừa hứng thú. Lần này, cô biết rằng, họ sẽ bước vào một thử thách mới – thử thách của sự phối hợp, sự tinh tế, và cả cảm xúc tiềm ẩn.
Trò chơi của oan gia chính thức bắt đầu – một trò chơi vừa thử thách, vừa trêu chọc, nhưng cũng đầy hy vọng và tình cảm. Hạ Miên biết, kiếp này sẽ là cơ hội để cô sửa những lỗi lầm của kiếp trước… và có lẽ, tìm thấy tình yêu thật sự với anh.