kiếp trước, ngươi và ta

Chương 9: Hiểu lầm và rung động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Hạ Miên thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô biết rằng hôm nay sẽ không còn là một ngày bình thường nữa. Sau những thử thách phối hợp, những tình huống bất ngờ của những ngày trước, hôm nay sẽ là ngày cô phải đối mặt với một thử thách mang tính cá nhân – nơi mà hiểu lầm và cảm xúc có thể bùng nổ.

Khi bước ra hành lang, cô đã thấy anh đứng đó, dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt sắc lạnh nhưng tinh anh vẫn lóe lên sự quan sát. Anh nhíu mày, giọng trầm:

“Đi thôi. Hôm nay, thử thách sẽ đòi hỏi cả phản xạ và sự nhạy bén của ngươi.”

Hạ Miên hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết rằng đây cũng là cơ hội để cô chứng minh năng lực, nhưng đồng thời là cơ hội để anh nhìn thấy một Hạ Miên tự tin và trưởng thành hơn kiếp trước.

Anh dẫn cô đến một khu vườn nơi có hồ nước, luống hoa, và vài dụng cụ làm vườn. Nhưng hôm nay, bối cảnh lại khác – một cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, khiến không khí vừa mát mẻ vừa ẩm ướt. Anh dừng lại, nhíu mày nhìn Hạ Miên:

“Ngươi không sợ ướt sao?”

Cô hơi bối rối, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Không… tôi quen rồi.”

Anh hừ nhẹ, nhưng không nói thêm gì, chỉ ra hiệu cô đi theo. Cả hai bắt đầu công việc dưới cơn mưa nhẹ. Hạ Miên cố gắng phối hợp, nhưng bất cẩn một lần, đất trơn khiến cô suýt trượt chân. Anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet.

Hạ Miên đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cảm thấy tim mình đập nhanh. Cô tự nhủ: Lần này, không được lộ cảm xúc. Nhưng sao trái tim lại rung động thế này…

Anh nhìn cô, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa tò mò:

“Ngươi… phải cẩn thận hơn.”

Cô gật đầu, cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một niềm vui nhỏ. Anh không la mắng, và dường như còn quan tâm đến sự an toàn của cô.

Sau vài phút, khi Hạ Miên cúi xuống nhặt một cây, vô tình chạm vào tay anh. Anh giật mình, ánh mắt lóe lên chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Xin lỗi… tôi không cố ý.”

Anh hừ nhẹ, ánh mắt khó đoán. Cô nhận ra rằng kiếp này, mỗi cử chỉ nhỏ của mình đều khiến anh chú ý.

Chiều đến, khi họ gần kết thúc công việc, Hạ Miên cầm bình nước đi tưới hoa. Bỗng nhiên, một luống đất trơn khiến nước tràn ra, văng thẳng vào áo anh. Anh giật mình, nhíu mày, nhưng ánh mắt thoáng một chút mềm mại. Khoảnh khắc đó, Hạ Miên nhận ra rằng, anh đang để ý và dần quen với sự vụng về nhưng chân thành của cô.

Tuy nhiên, ngay lúc ấy, một hiểu lầm xảy ra. Một cậu hầu trẻ vô tình nói nhầm rằng Hạ Miên đã làm đổ toàn bộ bình nước vào anh. Anh nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, nhưng không nói gì, chỉ quay đi. Hạ Miên đỏ mặt, cố gắng giải thích:

“Anh… không phải tôi cố ý đâu…”

Nhưng anh không quay lại, chỉ hít một hơi sâu. Cô cảm thấy một nỗi buồn nhẹ, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng đây là cơ hội để chứng minh sự trưởng thành và kiên nhẫn của mình.

Khi công việc kết thúc, anh dẫn cô ra hồ nghỉ ngơi. Khoảng cách giữa họ gần hơn bao giờ hết. Anh ngồi xuống, ánh mắt hướng về hồ, nhưng vẫn dõi theo cô. Cô ngồi cạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô vẫn đập mạnh.

Anh quay sang, giọng trầm nhưng không hề mất đi uy lực:

“Ngươi… tiến bộ, nhưng vẫn còn thiếu tinh tế.”

Hạ Miên mỉm cười thẹn thùng, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch: Anh đã để ý rồi… lần này, mình sẽ cố gắng hơn nữa.

Đêm đến, Hạ Miên trở về phòng, ngồi ghi chép lại những chi tiết trong ngày. Cô viết về ánh mắt, cử chỉ, từng lời nói ngắn nhưng đầy quan tâm của anh. Mỗi chi tiết đều khiến trái tim cô rung động. Cô biết rằng, kiếp này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt.

Trước khi nhắm mắt, Hạ Miên thầm nhủ: Lần này, ta sẽ không để kiếp trước lặp lại. Lần này, ta sẽ khiến anh hiểu, rằng chúng ta… không còn là oan gia đơn thuần, mà là những người thuộc về nhau.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ quyết tâm và hồi hộp. Cô nhắm mắt, mang theo bao suy nghĩ, dự định và sự trông chờ cho ngày mai – nơi cô sẽ lại gặp anh, người đã in sâu vào kiếp trước, và giờ đây là kiếp này… định mệnh của cô.

Ngày hôm sau, ánh nắng vừa ló dạng, Hạ Miên lại gặp anh ngay cửa phòng. Anh nhướng mày, ánh mắt như dò xét từng chi tiết trên cơ thể cô:

“Ngươi… sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu, vừa lo lắng vừa hứng thú. Lần này, cô biết rằng, họ sẽ bước vào một thử thách mới – thử thách của sự phối hợp, sự tinh tế, và cả cảm xúc tiềm ẩn.

Trò chơi của oan gia chính thức bắt đầu – một trò chơi vừa thử thách, vừa trêu chọc, vừa đầy hy vọng và tình cảm. Hạ Miên biết, kiếp này sẽ là cơ hội để cô sửa những lỗi lầm của kiếp trước… và có lẽ, tìm thấy tình yêu thật sự với anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×