ký ức không trọn vẹn

Chương 30: Trò chơi hai mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng trọ nhỏ chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống bàn làm việc. Linh ngồi lặng, hai bàn tay đan vào nhau, như muốn siết chặt để giữ lấy bình tĩnh. Trong đầu, hình ảnh về đoạn video kia cứ lặp đi lặp lại, mỗi lần tua lại, con tim cô lại nhói thêm một nhát.

Phong… nếu anh thực sự chỉ là một phần của thí nghiệm này, thì tất cả yêu thương của chúng ta là gì?

Nước mắt suýt rơi, nhưng Linh cắn chặt môi, ép bản thân phải tỉnh táo. Cô không thể để lộ. Nếu cô để lộ, mọi thứ sẽ kết thúc ngay lập tức.

Cô cần thời gian. Và để có thời gian, cô phải nhập vai thật trọn vẹn.

Tối hôm đó, Phong đến. Anh mang theo túi giấy, trong đó là vài món ăn Linh thích. Anh cười, nụ cười quen thuộc từng khiến cô tan chảy bao lần.
– Anh nghĩ em mệt rồi, nên mua chút gì đó cho em ăn.

Linh ngẩng lên, đôi mắt ánh lên tia ấm áp. Không ai có thể ngờ rằng trong lòng cô lúc này là một cơn bão tố.
– Anh lúc nào cũng chu đáo vậy. – Cô khẽ mỉm cười, giả vờ để ánh nhìn mình long lanh như xưa.

Phong thoáng sững lại, rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh nắm lấy tay Linh, khẽ xoa:
– Dạo này em hay trầm tư, có chuyện gì giấu anh không?

Tim Linh đập thình thịch. Trong thoáng chốc, cô thấy muốn hét vào mặt anh, muốn ném chiếc laptop kia vào người anh để chứng minh tội lỗi. Nhưng cuối cùng, cô chỉ khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió:
– Không đâu. Em chỉ… hơi mệt.

Một cái ôm kéo cô vào lồng ngực rộng lớn. Hơi thở của anh phả lên mái tóc, dịu dàng đến mức có thể khiến bất cứ ai yếu lòng. Linh cắn môi, giữ cho nước mắt không rơi.

Trò chơi này… em sẽ chơi đến cùng, Phong à.

Những ngày sau, Linh vẫn tỏ ra bình thường. Cô vẫn nhận tin nhắn ngọt ngào, vẫn cùng Phong đi dạo, vẫn bật cười trước những câu nói hài hước vụng về của anh. Nhưng phía sau nụ cười, cô âm thầm quan sát.

Mỗi lần anh ra ngoài nhận điện thoại, mỗi lúc anh biến mất không báo trước, Linh đều ghi nhớ. Cô bắt đầu sắp xếp mảnh ghép, nối lại đường dây.

Có lần, khi Phong đang tắm, điện thoại của anh sáng lên. Linh không mở, chỉ lặng lẽ nhìn thấy một dòng thông báo hiện ra:
“Báo cáo tiến trình – Giai đoạn 3 đã ổn định.”

Cổ họng cô nghẹn lại. Chỉ một dòng chữ thôi, nhưng đủ để khẳng định: Phong vẫn đang báo cáo cho ForgetMe.

Đêm ấy, Linh nằm bên cạnh anh. Trong ánh sáng mờ mịt, cô nghiêng đầu nhìn gương mặt anh khi ngủ. Gương mặt ấy từng là nơi cô tìm thấy bình yên, giờ lại là nơi giấu bao nhiêu dối trá.

Cô khẽ thì thầm, giọng run rẩy nhưng chắc chắn:
– Nếu tình yêu này là một trò chơi, thì anh sẽ sớm biết ai là người thua cuối cùng.

Phong trở mình, vòng tay siết chặt cô hơn, không hay biết rằng, ngay bên cạnh mình, Linh đã không còn là cô gái ngây thơ của ngày trước.

Cô đã bắt đầu một trò chơi hai mặt, nơi nụ cười che giấu nghi ngờ, nơi dịu dàng hóa thành lưỡi dao, sẵn sàng đâm ngược lại khi đến lúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×