“Vậy, tôi xin phép.” Lạc Khả đặt từng cuốn sách giáo khoa mang theo vào cặp, chào tạm biệt học sinh và phụ huynh rồi rời khỏi nhà họ.
Lạc Khả vừa lên năm hai đại học, dù đã mười tám tuổi nhưng chiều cao lại rất khiêm tốn. Cậu đã thử đủ các loại hình thể thao để tăng chiều cao nhưng đều không có mấy tác dụng. Cánh tay và đôi chân gầy guộc, thêm khuôn mặt búng ra sữa, chiếc kính gọng đen và mái tóc xoăn khiến cậu trông nhỏ tuổi hơn so với bạn bè cùng trang lứa, đứng giữa một đám học sinh cấp ba cũng chẳng hề lạc lõng.
Địa điểm dạy kèm hôm nay là trong một khu dân cư bên trong khu chợ. Mới chín rưỡi tối, các cửa hàng xung quanh đã đóng cửa, chỉ còn vài tiệm tạp hóa thắp lên ngọn đèn lờ mờ trong bóng tối, cô độc đứng bên đường. Lạc Khả thực sự không thích công việc gia sư này, đặc biệt là phải băng qua khu chợ tối tăm dưới màn đêm, và con hẻm tối om trước chợ. Nhưng vì thù lao khá tốt, và phụ huynh cũng rất lịch sự với cậu, nên sau hai tháng cậu cũng dần quen.
Đi được một lúc đã qua gần hết khu chợ, không khí hơi nóng còn vương lại mùi thoang thoảng mục rữa của rau củ, thủy sản và các loại thực phẩm khác tích tụ qua nhiều năm. Lạc Khả tăng tốc bước chân, chỉ cần đi qua con hẻm ngoằn ngoèo phía trước là có thể ra sân ga chờ xe buýt. Cậu nhìn về phía con hẻm cách đó không xa, đôi mắt vốn đã quen với bóng tối lại nhìn thấy vài người đang đứng trong hẻm.
Lạc Khả không khỏi hơi căng thẳng, cậu sợ là bọn lưu manh chặn đường cướp bóc, nhưng sau đó lại trấn tĩnh: con hẻm không dài, nếu la to chắc chắn sẽ có người nghe thấy, hơn nữa trên người cậu chỉ có chưa đến một trăm tệ và một chiếc điện thoại di động nhái nội địa hay bị trắng màn hình — cậu đi làm thêm cũng vì muốn đổi điện thoại — nếu đối phương muốn tiền, thì cứ đưa cho họ. Cậu lấy hết can đảm bước tiếp.
Quả nhiên, vừa bước vào hẻm, Lạc Khả đã cảm nhận được ánh mắt của đám người này, tổng cộng có ba người. Lạc Khả chỉ dám liếc trộm bóng dáng của họ bằng khóe mắt, đối phương cũng có vẻ không mấy thân thiện nhìn chằm chằm vào cậu, điều này khiến Lạc Khả càng thêm căng thẳng, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.
“Này em trai, có bật lửa không? Cho anh em mượn lửa cái.” Một người trong số đó bỗng nhiên lên tiếng.
Lạc Khả sợ đến run rẩy, dừng lại giữa đường: “Tôi không... hút thuốc.” Cậu lắp bắp trả lời.
Ba người cười đùa vây lại, dồn cậu vào góc tường. Lạc Khả sợ đến mềm nhũn cả hai chân, vội vàng nói: “Tiền và điện thoại đều trong cặp.”
“Anh em không cần tiền.” Ba người tiến lại gần hơn, “Chỉ muốn chơi với mày chút thôi.”
Một loại nguy hiểm khác, đáng sợ hơn, từ từ thấm ra từ lỗ chân lông, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cậu co rúm người lại, ánh đèn xa xăm chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của cậu, vẻ mặt hoảng hốt khiến mấy người này càng thêm làm tới. Một người vươn tay vỗ vỗ vào mặt cậu: “Trông cũng đáng yêu phết.”
“Các người muốn làm gì!” Sợ hãi khiến dây thanh quản cứng đờ như đá, giọng nói cũng khô khốc và sắc nhọn bất thường. Cậu nhìn ba người đàn ông này, chợt nhận ra trong mắt họ ánh lên một vẻ dâm tà.
“Chẳng làm gì, đi chơi với anh em tí.” Một bàn tay sờ vào giữa hai chân Lạc Khả: “Nhỏ thế này, còn là trinh nữa à!”
“Thế chả phải càng tốt sao, làm mới đã!”
“Không... không!” Lạc Khả co người lại muốn tránh bàn tay của người đàn ông, lúc này cậu mới thực sự hiểu mình đã gặp phải chuyện gì. Cứu mạng! Vừa định há miệng kêu cứu, miệng đã bị bịt lại, cánh tay bị bẻ quặt ra sau, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất. Mãi một lúc sau, Lạc Khả mới nhận ra là đầu gối cậu bị đá một cú. Cậu muốn giãy giụa thoát thân, nhưng thân hình gầy gò yếu ớt hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của mấy người này.
“Để tao nếm thử cái miệng nhỏ này thế nào đã.” Một người đàn ông bước đến trước mặt cậu, kéo khóa quần xuống, móc ra nửa cây cặc đang cương cứng, Lạc Khả đã hiểu hắn muốn làm gì, không nhịn được thốt ra một tiếng rên rỉ bi thương từ cổ họng, cậu giãy giụa dữ dội, cố gắng hết sức để tránh bi kịch sắp xảy ra.
“Ngoan nào!” Một cái tát giáng xuống, nửa bên má ong ong, tiếp theo là cơn đau phủ khắp, đánh cho Lạc Khả một lúc lâu không dám cử động. Lợi dụng lúc cậu bất động, người đàn ông phía sau dùng sức bẻ cằm cậu ra, sau đó khối thịt to lớn đậm mùi vị cơ thể nhét thẳng vào miệng cậu.
“Thế nào?”
“Mẹ nó sướng thật! Miệng nhỏ vừa mềm vừa ấm, nếu có thể cho tao liếm một cái thì tốt quá.” Người đàn ông hưng phấn lắc lư hông, từng nhịp thúc sâu vào cuống lưỡi, thêm mùi tanh và hôi, khiến Lạc Khả chỉ muốn nôn mửa. Đầu bị giữ chặt, vai và hai tay cũng bị đè không thể cử động, còn một người đàn ông khác đang cởi quần áo cậu, sờ mó và liếm láp khắp người cậu. Không ngờ lại phải chịu đựng sự sỉ nhục này, Lạc Khả không nhịn được bật khóc.
“Khóc cái gì, lát nữa mày sẽ sướng thôi.” Người đàn ông đang ra vào trong miệng cậu cười dâm đãng, tăng tốc động tác, thúc mạnh khiến Lạc Khả thở không ra hơi. Sau đó, người đàn ông rút dương vật còn dính nước bọt ra, nhắm vào mặt Lạc Khả bắn tinh ra, một luồng chất lỏng ấm nóng phun lên mặt, lên kính, chảy dọc xuống cằm cậu.
Mấy người đàn ông cười phá lên, Lạc Khả trợn tròn mắt, sự sỉ nhục và phẫn nộ tột độ khiến cậu run rẩy khắp người. Lúc này, một người đàn ông khác đứng trước mặt cậu, chuẩn bị nhét cặc của mình vào. Lạc Khả mặc kệ khối thịt ghê tởm đó đâm vào, lúc đối phương sơ hở nhất, cậu dùng sức cắn xuống.
“Á!” Người đàn ông ôm lấy hạ bộ, đau đến cong người: “Mẹ kiếp! Dám cắn tao!” Hắn ta giận dữ nói, rồi đá Lạc Khả thêm mấy cái thật mạnh, đá cho Lạc Khả ngã vào góc tường, cuộn tròn lại.
“Thôi được rồi, đánh phế rồi thì lấy gì mà chơi nữa.” Người đàn ông vẫn giữ tay Lạc Khả lên tiếng, hắn ta túm tóc Lạc Khả đe dọa: “Còn dám cắn nữa tao đập nát hàm mày, đánh gãy răng mày.”
Sự phản kháng vừa rồi gần như đã dùng hết can đảm của Lạc Khả, cậu giờ đau đến thở không nổi, mặc cho người đàn ông thứ ba nhét cặc vào miệng. Quần cũng đã bị lột từ lâu, một đôi tay vuốt ve hạ thân cậu qua lại, lúc thì vuốt ve dương vật mềm nhũn kích thích đầu khấc, lúc thì nắn bóp mông cậu. Lạc Khả sợ bị đánh nên không dám giãy giụa nữa.
“Làm sao thế, lâu thế không cương lên được, thằng trinh này có vấn đề à.” Người đàn ông đang thúc trong miệng cậu nói.
“Có vấn đề gì đâu, chẳng qua là thằng thứ ba ra tay mạnh quá thôi.”
“Bỏ thuốc cho nó đi, đảm bảo sướng run người.” Người đàn ông vừa bị cắn nói.
“Bỏ thuốc chơi thì sướng thật, nhưng lỡ chơi hỏng thì sao?”
“Mặc kệ nó.” Người đàn ông được gọi là thứ ba bước đến, móc ra thứ gì đó từ túi quần, ngồi xổm bên cạnh Lạc Khả nói: “Em trai, dùng cái này đi, lát nữa sẽ cho mày sướng phát điên.”
Hắn mở chiếc hộp nhỏ trong tay, lấy ra một chút thứ giống như thuốc mỡ, thoa lên đầu ti và dương vật mềm nhũn của Lạc Khả, cuối cùng lại lấy một cục lớn, banh mông cậu ra, nhét vào hậu huyệt. Lạc Khả vùng vẫy kịch liệt, bị người đàn ông đè chặt, thoa thuốc mỡ khắp trong ngoài.
Người khác vừa xem hắn làm việc này vừa cười nói: “Oa, dùng nhiều thế, chỉ sợ lát nữa chịch đến thoát tinh luôn.”
“Hừ, cho con tiện nhân nhỏ này biết nó dâm đãng cỡ nào!” Người đàn ông dùng sức móc ngoáy lỗ đít Lạc Khả, cẩn thận thoa thuốc mỡ đầy các nếp nhăn.