lạc vào nữ nhi quốc

Chương 5: Sự Bảo Vệ Của Nữ Vương và Lời Nguyền Độc Quyền


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin Đồn và Sự Cách Ly Nghiêm Ngặt

Sau khi Công Chúa Linh rời đi, bầu không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng. Mộc và A Lam lập tức yêu cầu Khải quay về phòng biệt lập, tăng cường canh gác xung quanh.

"Công Chúa Linh là người có ý chí mạnh mẽ và tính chiếm hữu rất cao," Mộc giải thích. "Bà ấy coi việc sở hữu ngươi là bằng chứng cho uy quyền của mình. Nhưng Nữ Vương đã có chỉ dụ, mọi việc phải theo luật lệ."

Khải nhận ra rằng, anh đang ở trung tâm của một cuộc chiến ngầm về quyền lực và ham muốn tình ái. Anh không chỉ phục vụ cho quốc gia, mà còn là con tin của các mối quan hệ gia đình phức tạp.

Buổi chiều trôi qua trong sự cô lập hoàn toàn. Khải cố gắng tìm hiểu về thế giới bên ngoài qua Mộc và A Lam, nhưng họ chỉ cung cấp thông tin mơ hồ và tránh né mọi câu hỏi liên quan đến đàn ông hay thế giới cũ. Họ chỉ tập trung vào việc chăm sóc và giám sát anh, đảm bảo Khải giữ được trạng thái thể chất và tinh thần hoàn hảo cho đêm sắp tới.

Lần Diện Kiến Đầy Áp Lực

Khi hoàng hôn buông xuống, Khải được triệu tập đến Đại Điện Mặt Trời, nơi Nữ Vương trị vì.

Anh bước vào một không gian rộng lớn, với ngai vàng được đặt trên bục cao. Nữ Vương Helena/Diễm, người mà Khải đã gặp thoáng qua hôm trước, giờ đây ngồi uy nghi trên ngai. Bà ta mặc bộ lễ phục màu vàng kim, tôn lên vẻ bá đạo và tráng lệ của mình. Xung quanh là các nữ chiến binh cấm vệ, họ đều nhìn Khải bằng ánh mắt tôn kính pha lẫn sự ghen tị thầm kín.

Nữ Vương Diễm ra hiệu cho Khải tiến lên. Bà ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh và đánh giá nhìn Khải từ trên xuống dưới.

"Ngươi là Khải. Hạt Giống Thiêng Liêng," Nữ Vương lên tiếng, giọng bà ta trầm, vang vọng, chứa đầy sự uy hiếp và quyến rũ. "Tế Sư Lysandra đã hoàn thành nghi thức Dâng Hiến đầu tiên. Bà ta đã báo cáo rằng ngươi là công cụ tuyệt vời, dễ dàng khuất phục và có năng lượng dồi dào."

Khải cúi đầu: "Thần... tôi cảm thấy vinh dự, Nữ Vương."

"Vinh dự?" Nữ Vương cười nhạt. "Ngươi không phải là thần, ngươi là tài sản của Quốc gia này. Tuy nhiên, đêm qua ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ. Đó là điều tốt."

Lời Cảnh Cáo và Lời Nguyền Độc Quyền

Nữ Vương đứng dậy, bước xuống bục. Chiếc áo choàng lụa dày của bà ta lướt trên sàn đá, tạo nên một âm thanh khiêu khích và đầy quyền lực. Bà ta tiến đến gần Khải, khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đầy một gang tay. Mùi hương nước hoa của bà ta mạnh mẽ và quyền lực hơn bất kỳ ai Khải từng gặp.

"Ta biết Công Chúa Linh đã đến tìm ngươi. Con bé luôn nóng vội và thiếu kiên nhẫn trong việc chiếm đoạt thứ mình muốn," Nữ Vương thì thầm, ánh mắt bà ta nóng bỏng và chiếm hữu hơn bao giờ hết.

Bà ta đưa tay, không phải chạm vào mặt Khải, mà là vuốt nhẹ chiếc áo lụa trên ngực anh.

"Ngươi là của ta, Khải. Trước khi ngươi thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào với bất kỳ ai khác, ngươi phải hoàn thành nghĩa vụ với người nắm giữ quyền lực tối cao này. Ta không chấp nhận sự phân tán hay sự thỏa mãn tầm thường. Ta cần một sự dâng hiến hoàn toàn, tập trung, và cuồng nhiệt."

Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Khải, buộc anh phải nhìn vào sự khao khát quyền lực và tình dục ẩn giấu trong ánh mắt bà.

"Đêm nay, ngươi sẽ hiểu thế nào là sự chiếm đoạt đích thực của Nữ Vương. Ngươi sẽ hiểu rằng, ngay cả Công Chúa Linh cũng chỉ là một kẻ chờ đợi sự cho phép của ta."

Lời nói của bà ta không chỉ là một lời hứa, mà là một lời cảnh cáo dành cho bất kỳ ai dám chạm vào "tài sản" này mà không có sự cho phép của bà.

Cảm Giác Bị Chiếm Hữu Hoàn Toàn

Nữ Vương quay lưng lại, nhưng sau đó bất ngờ dừng lại. Bà ta ra hiệu cho các cấm vệ rút lui, chỉ còn lại Khải và bà trong Đại Điện rộng lớn.

"Ngươi không được phép rời khỏi căn phòng biệt lập đó, trừ khi có lệnh của ta," Nữ Vương nói, giọng bà ta bỗng trở nên mềm mại hơn, nhưng vẫn đầy tính thống trị. "Ăn cho khỏe, ngủ cho đủ. Ta muốn ngươi ở trạng thái sung mãn nhất."

Bà ta tiến lại gần lần nữa, nhưng lần này chỉ chạm nhẹ vào cằm Khải bằng đầu ngón tay.

"Đừng làm ta thất vọng, Khải. Đừng để ta thấy có bất kỳ sự chống cự vô ích nào nữa. Hãy nhớ, nơi này, bản năng của ngươi là chân lý của chúng ta. Và bản năng của ta đang muốn chiếm đoạt ngươi ngay lúc này."

Khải cảm thấy một cơn lửa nóng dâng lên trong huyết quản. Anh biết, đối mặt với Nữ Vương không chỉ là đối mặt với một người phụ nữ quyền lực, mà là đối mặt với toàn bộ luật lệ, quyền lực và ham muốn cuồng nhiệt của Nữ Nhi Quốc.

Anh hoàn toàn bị kiểm soát, bị chiếm hữu và kích thích bởi chính người đang nắm giữ số phận anh. Anh đã bước vào một đêm mà anh không thể nào rút lui.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×