Sáng sớm, học viện chìm trong màn sương dày đặc. Lưu Tĩnh Yên đứng trên sân tập, tay vẫn cầm gậy phép, ánh sáng tím nhấp nháy quanh cơ thể. Cô biết rằng hôm nay sẽ là thử thách cá nhân lớn nhất từ trước đến nay, nơi năng lực, trí tuệ và sự can đảm của cô sẽ bị thử thách tối đa.
Nam chính bước tới, giọng trầm:
“Ngươi cảm nhận được gì không? Hôm nay, bóng tối sẽ thử ngươi theo cách khác. Không chỉ là sinh vật, mà là chính tâm trí và quyết tâm của ngươi.”
Cô gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:
“Vâng… tôi đã sẵn sàng.”
Ngay khi họ bước vào sân tập, một cánh cổng bóng tối từ giữa học viện mở ra. Những sinh vật bóng tối trước đây chỉ là cảnh báo, giờ đây là biểu hiện của âm mưu trong học viện – chúng tiến đến, di chuyển có tổ chức, tập trung vào nữ chính.
“Chúng ta phải phối hợp. Ngươi tấn công từ xa, ta sẽ bảo vệ và tạo cơ hội phản công!” – nam chính ra lệnh.
Lưu Tĩnh Yên tập trung toàn bộ năng lực, ánh sáng tím bùng lên dữ dội. Mũi tên ánh sáng bay vút, phá tan sinh vật tiến tới. Nam chính tung ra luồng ánh sáng trắng, tạo thành hàng rào bảo vệ. Họ di chuyển nhịp nhàng, ánh sáng tím và trắng chiếu rọi khắp sân, tạo thành cảnh tượng kỳ ảo như một trận chiến thiên hà giữa màn đêm.
Trong lúc chiến đấu, cô nhận ra bóng tối lần này tinh vi hơn hẳn, có khả năng đánh lừa giác quan và xao nhãng tâm trí. Một sinh vật bóng tối khổng lồ lao thẳng vào cô, ánh sáng tím bị chệch hướng. Ngay lập tức, nam chính lao tới, chắn trước, ánh sáng trắng bùng lên, đẩy sinh vật lùi ra xa. Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, cả hai cảm nhận sự gắn kết mạnh mẽ – niềm tin và tình cảm sâu sắc nảy nở từ những khoảnh khắc nguy hiểm.
Sau trận chiến, họ lui về phòng luyện tập, thở dốc nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. Lưu Tĩnh Yên nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:
“Cảm ơn… nếu không có anh, tôi không biết mình có thể làm được.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Ngươi đã mạnh mẽ, nhưng lần này chỉ là bước đầu. Âm mưu lớn hơn vẫn đang chờ phía trước. Ta sẽ luôn ở bên ngươi.”
Chiều hôm đó, họ ra vườn lan tím, ngồi cạnh hồ nhỏ, ánh trăng chiếu lên mặt nước. Cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác ấm áp lan tỏa:
“Anh… có bao giờ sợ không?” – cô hỏi, giọng run run.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt trìu mến:
“Ta cũng sợ. Nhưng có ngươi bên cạnh, ta không còn sợ điều gì nữa.”
Họ ngồi lặng yên, hương lan tím lan tỏa khắp không gian. Lưu Tĩnh Yên cảm nhận một tình cảm sâu sắc, mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì cô từng trải qua, vừa an toàn, vừa rạo rực.
Tuy nhiên, ở một góc khuất học viện, bóng người vẫn quan sát, ánh mắt đỏ rực như lửa. Giọng lạnh lùng vang lên:
“Ngươi và kẻ đồng hành… đã bước vào bàn tay ta. Âm mưu lớn nhất vẫn chưa lộ diện. Khi đó, ngươi sẽ phải đối mặt với bóng tối thực sự, nơi cả mạng sống và trái tim đều bị thử thách.”
Đêm đó, Lưu Tĩnh Yên nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô cảm thấy tim mình ấm áp khi nhớ tới nam chính, nhưng cũng hiểu rằng bóng tối và âm mưu lớn hơn vẫn đang chờ phía trước. Quyết tâm trong cô dâng trào: phải mạnh mẽ, học cách kiểm soát năng lực, và tin tưởng vào người đồng hành.
Và trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, giữa ánh trăng và hương lan tím, cô nhận ra rằng cuộc sống trong thế giới song song không chỉ là phép thuật và thử thách, mà còn là tình yêu, lòng tin và sự trưởng thành, mở ra một hành trình kỳ diệu dài đầy những bất ngờ, thử thách và drama.
Hết chương 9.