lạnh lùng nhưng rung động

Chương 7: Cơn bão bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Thảo Ly đang chuẩn bị cho buổi họp mặt đối tác quan trọng tại công ty Hạo Nhiên thì bỗng nghe tiếng điện thoại của quản gia:

“Cô Thảo Ly, anh Trần cần cô ngay tại sảnh chính. Có sự cố nhỏ xảy ra với một đối tác quan trọng.”

Thảo Ly cảm thấy tim mình nhói lên. Một sự cố? Với cô, mọi thứ mới chỉ bắt đầu, nhưng lần này lại là một thử thách thực sự.

Khi bước vào sảnh, cô thấy Hạo Nhiên đứng cạnh một quý ông trông rất khó tính. Ánh mắt anh nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy Thảo Ly, anh hơi nhíu mày:

“Cô Thảo Ly, hôm nay chúng ta phải phối hợp. Đây là cơ hội để cô chứng minh mình có thể đứng vững trong môi trường này.”

Cô gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Lần đầu tiên, cô và Hạo Nhiên sẽ phải làm việc cùng nhau trong một tình huống khẩn cấp và công khai.

Sự việc xảy ra khi một đối tác quan trọng đang nổi giận vì một nhầm lẫn trong hợp đồng, đe dọa hủy bỏ toàn bộ buổi ký kết. Không khí trong phòng sục sôi, ánh mắt các khách mời căng thẳng.

Thảo Ly hít một hơi sâu, nhớ lại những gì Hạo Nhiên từng dạy: “Luôn bình tĩnh, mỉm cười, giữ sự tự tin và tìm giải pháp.”

Cô bước tới, giọng đều đặn:

“Ông Nguyễn, chúng tôi xin lỗi vì sự nhầm lẫn này. Chúng tôi sẽ sửa ngay và đảm bảo mọi quyền lợi của quý công ty được bảo vệ đầy đủ.”

Hạo Nhiên đứng bên cạnh, tiếp lời:

“Chúng tôi cam kết sự chuyên nghiệp và uy tín. Tôi sẽ trực tiếp giám sát quá trình điều chỉnh để tránh mọi sai sót.”

Những lời nói của hai người kết hợp vừa cứng rắn, vừa khéo léo khiến quý ông đối tác dịu lại. Không khí căng thẳng dần lắng xuống, ánh mắt các khách mời chuyển từ nghi ngờ sang ngưỡng mộ.

Sau sự kiện, Thảo Ly và Hạo Nhiên ra ngoài ban công thư giãn. Cô thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn đập nhanh vì vừa trải qua tình huống hồi hộp.

“Cô làm tốt,” Hạo Nhiên nói, giọng trầm và hơi khẽ cười. “Tôi tin rằng cô có thể xử lý tốt những tình huống khó khăn khác.”

Thảo Ly nhìn anh, cảm giác tim mình nhói lên, một phần vì lời khen, một phần vì cách anh nhìn cô – không chỉ là lãnh đạo mà còn là người quan tâm.

“Cảm ơn anh,” cô thổ lộ, giọng hơi run nhưng tự nhiên.

Anh nhíu mày, gần như mỉm cười hiếm hoi:

“Cô không cần cảm ơn. Chúng ta là… một đội.”

Hai từ ấy vang lên trong lòng cô, khiến trái tim cô loạn nhịp. Lần đầu tiên, cô cảm nhận rõ rệt rằng hôn nhân hợp đồng này đang dần biến thành một kết nối thực sự, dù chưa gọi là tình yêu, nhưng đủ để cô rung động.

Những ngày tiếp theo, Thảo Ly và Hạo Nhiên thường xuyên xuất hiện cùng nhau trong các sự kiện, dần tạo thành một “cặp đôi quyền lực” trong giới thượng lưu. Các tình huống hài hước vẫn xảy ra:

Khi Thảo Ly chưa quen biệt thự, vô tình làm đổ đồ uống, Hạo Nhiên xuất hiện đúng lúc, cầm khăn giúp cô lau, ánh mắt dịu dàng khiến cô đỏ mặt.

Trong một buổi họp đối tác, Hạo Nhiên nghiêng người nhắc nhở cô nhỏ: “Nhớ mỉm cười, ánh mắt của cô rất quan trọng.”

Khi đi dạo trong khu vườn, Thảo Ly ngã nhẹ, Hạo Nhiên lập tức đỡ lấy, bầu không khí yên lặng xen lẫn cảm giác gần gũi.

Mỗi khoảnh khắc, dù nhỏ, đều khiến Thảo Ly nhận ra: cảm xúc dành cho Hạo Nhiên đang dần thay đổi. Cô bắt đầu nhìn anh không chỉ là người đàn ông quyền lực và lạnh lùng, mà còn là một người đàn ông quan tâm, bảo vệ và gần gũi một cách tinh tế.

Đêm hôm đó, khi hai người đứng trên ban công ngắm thành phố lấp lánh, Hạo Nhiên đột ngột hỏi:

“Cô Thảo Ly, cô cảm thấy thế nào về… mối quan hệ này?”

Cô đỏ mặt, không biết trả lời sao. Trái tim cô nhói lên, nhận ra rằng cảm xúc dành cho anh đã vượt ra ngoài hợp đồng.

“Em… em nghĩ, em bắt đầu… quen với nó,” cô thốt ra, giọng nhỏ nhưng chân thành.

Anh im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như đang cố gắng đọc từng suy nghĩ. Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như lắng đọng. Lần đầu tiên, khoảng cách giữa họ không còn chỉ là hợp đồng, mà là những rung động thực sự, chậm rãi và chắc chắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×