Lập Hạ

Chương 10. Rất muốn bên cạnh anh: Lập Hạ


trước sau

Đến thời hạn, Ngụy Lật đi một chuyến tới công ty của Cố Trạch giao bản thiết kế hoàn chỉnh, thời giờ vừa lúc giữa trưa, nên anh ta kiên trì muốn mời cô cùng đi ăn một bữa cơm. Ngụy Lật suy tư trong chốc lát, cuối cùng quyết định đồng ý, cùng anh ta ngồi xe đến một nhà hàng Quảng Đông. Lần trước cô và Phó Thời Cạnh từng tới đây dùng bữa, ấn tượng duy nhất chỉ có món ăn bày biện tinh xảo đẹp mắt, và giá cả hết sức xa xỉ.

 

Hai người tìm một bàn gần cửa sổ, sau khi dọn đồ ăn lên, nhân viên phục vụ chu đáo hạ mành trúc xuống.

 

“Ngụy tiểu thư, cô nếm thử món canh này đi, hương vị không tệ.”

 

Ngụy Lật gật gật đầu, nhưng lại gắp một miếng rau. Dường như Cố Trạch vốn không muốn tới đây để ăn cơm, chỉ chống cằm nhìn cô.

 

“Cố tổng.” Ngụy Lật ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn anh ta, “Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng.”

 

Cố Trạch nhàn tản tựa lưng vào ghế dựa, cười khẽ: “Tôi có hảo cảm với cô, cô Ngụy không nhìn ra sao?”

 

Ngụy Lật vốn nghĩ rằng anh ta sẽ lại xả Đông xả Tây, quanh co lòng vòng như mọi lần, thấy thái độ của anh ta đến tận bây giờ vẫn không đứng đắn, cô cũng đại khái đoán được ý tứ, chỉ cười trừ: “Xem ra ngài rất có tự tin, không biết ngài dựa vào điều gì để tôi coi trọng ngài đây?”

 

“Cô Ngụy đi theo ai mà hết lần này đến lần khác lại từ chối tôi? Thậm chí đến cả cấp trên của cô còn chưa chắc qua được kinh nghiệm và tài nguyên của tôi.”

 

Lời này thật sự lộ liễu, Ngụy Lật như nghe được chuyện đáng chê cười, vẫn giữ nguyên nụ cười xã giao trên môi, lôi ra mấy tờ tiền mặt đè ở dưới chén: “Cố tổng cứ chậm rãi thưởng thức bữa ăn, tôi xin lỗi vì không tiếp được ngài.”

 

Đoạn, Ngụy Lật vén mành rời đi, không trở về công ty ngay mà bắt một chiếc taxi đến công viên.

 

Thời tiết đã dần nóng nực, Ngụy Lật chắp tay sau lưng, thong thả dạo bước dưới tàng cây râm mát, nheo mắt nhìn ra mặt hồ lóng lánh sóng nước ở phía xa xa. Trước kia cô thường ghé tới công viên này, cứ mỗi cuối tuần, nơi đây lại rộn rã tiếng cười nói, nhưng cô vẫn biết một nơi yên tĩnh – ‘hang ổ’ bí mật của cô. Ngụy Lật mua một cây kem đậu xanh, lẳng lặng ngồi ở ghế đá cả một buổi chiều.

 

Tuổi hoa niên luôn là một chuỗi ngày mơ mộng, cô từng tự thiết kế cho mình một cuộc đời tươi đẹp, nhưng đến khi bước chân ra đời, cô mới nhận ra khốn cảnh luôn vây hãm con người, như đi trong sương mù, mông lung không thấy rõ bến bờ tương lai.

 

Ngồi gần hai tiếng cho gió thổi bay bớt phiền muộn trong lòng, Ngụy Lật mới canh giờ tan tầm rồi trở về công ty, lái xe tới chung cư của Phó Thời Cạnh. Cô mua về rất nhiều rau củ thịt thà, lúc đang bận rộn trong phòng bếp thì nghe thấy tiếng mở cửa, là Phó Thời Cạnh. Cô rửa sạch tay, ra ngoài đón anh: “Hôm nay em vào bếp đó.”

 

Anh ném chìa khóa lên bàn trà, một tay nới lỏng cà vạt: “Em làm chú Thời Cạnh chờ mong quá đây.”

 

Ngụy Lật cười hì hì, đẩy anh vào đi thay quần áo rồi vào phòng bếp tiếp tục nấu nướng. Số lần cô vào bếp không nhiều lắm, nên tay nghề cũng không đáng nói.

 

Cô dọn ra một bàn hai món mặn, một món rau xào, một món canh, không quên chưng một chén trứng. Phó Thời Cạnh nhìn không khí ấm cúng trong gian bếp, vui vẻ khích lệ một câu: “Nhìn qua không tồi.”

 

Đầu bếp Ngụy rất không khiêm tốn: “Đâu chỉ là nhìn qua không tồi, chắc chắn ăn ngon lắm đó, anh nếm thử xem.”

 

Ngụy Lật múc cho anh một chén canh củ sen hầm xương, còn mình thì vẫn ăn cơm trộn với trứng. Cả hai đều không phải người thích nói chuyện lúc ăn cơm, nên nhất thời, cả phòng chỉ vang lên tiếng chén đũa va chạm nho nhỏ.

 

Canh củ sen hầm xương

 

Ăn được nửa chừng, Phó Thời Cạnh bỗng hỏi cô: “Sao hôm nay em lại đột nhiên về đây?”

 

Ngụy Lật nuốt một miếng cơm, ngẩng đầu cười tủm tỉm: “Sao rồi, giờ lại đến lượt anh không thích em về hả?”

 

Anh nhẹ tay cốc vào trán cô, Ngụy Lật vừa cười vừa né tránh, sau đó mới than thở: “Gần đây công ty em nhận một đơn thiết kế, mà khách hàng lại khiến em cực kỳ bất mãn.”

 

Công tác của hai người ít có giao thoa, Ngụy Lật cũng hiếm khi nào than ngắn thở dài với anh, nhất là chuyện công việc, hôm nay là ngoại lệ. Cô cắn đũa, buồn bực nói tiếp: “Yêu cầu thì nhiều, người phụ trách thì không rõ ràng, còn đủ thứ chuyện nữa, chiều nay em tức mình loanh quanh trong công viên, chả muốn về công ty.”

 

Nghe vậy, Phó Thời Cạnh chau mày: “Công ty nào?”

 

Ngụy Lật xua xua tay: “Công ty kia thôi, không có gì hay ho cả.” Cô tùy tiện gạt bỏ chủ đề này qua một bên.

 

Buổi tối hai người coi một bộ phim điện ảnh rồi mới đi ngủ, Phó Thời Cạnh biết Ngụy Lật ngày mai phải dậy sớm đi làm nên cũng không quấy rầy.

 

Ngụy Lật ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau thức dậy, năng lượng tràn đầy xông xáo xuống bếp làm bữa sáng. Phó Thời Cạnh đứng ở phòng khách đeo cà vạt, thấy cô mặc tạp dề vào bếp thì nghẹn cười: “Sao em dậy sớm thế?”

 

Lúc cô đi tới giúp anh thắt cà vạt, Phó Thời Cạnh đánh nhẹ vào tay cô: “Rửa tay chưa đó?”

 

Ngụy Lật hờn dỗi lau tay vào khắp áo anh: “Không rửa không rửa, cho anh dơ hết người, tức chết anh luôn!”

 

Phó Thời Cạnh mím môi cười, khẽ hôn một cái làm lành, chờ cô thắt xong cà vạt thì đẩy vai cô ngồi vào bàn ăn.

 

Bữa sáng là sandwich và một ly nước chanh mật ong, Phó Thời Cạnh thong thả dùng bữa, còn Ngụy Lật vội vàng thay đồ, uống hai ngụm đã cạn ly nước chanh, sandwich ngoạm hai miếng qua loa rồi chạy ra ngoài cửa đi giày.

 

“Tiểu Lật.”

 

Ngụy Lật đứng ở huyền quan, thấy anh gọi thì nhảy lò cò một chân trần, ngó vào: “Làm sao vậy?”

 

Phó Thời Cạnh nghiêng người khoác một tay lên thành ghế: “Tối nay anh đưa em ra ngoài ăn.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!