Sau sự cố "khăn tắm," Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt tiếp tục những ngày sống chung đầy gượng gạo. Cả hai đều tránh nhìn vào mắt nhau và chỉ nói chuyện khi cần thiết, nhưng sự im lặng đó lại chất chứa nhiều điều hơn cả lời nói.
Tối hôm đó, Kiệt tan sở về muộn. Anh bước vào bếp và thấy Vy đang chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cô quyết định làm món mì Ý xốt kem – món Khải rất thích.
“Chị dâu lại nấu món sở trường của anh Khải à?” Kiệt hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Ừ. Đồ ăn tây dễ làm hơn một chút. Em ăn mì Ý không?”
Kiệt lắc đầu. “Em gọi đồ ăn ngoài rồi. Nhưng em có thể giúp chị một tay.”
“Không cần đâu, chị làm được mà.”
“Không sao. Em thấy chị gọt hành tây vẫn còn hơi chậm.” Kiệt nói, cố tình trêu chọc để phá vỡ sự căng thẳng.
Vy bật cười. “Em nói đúng. Anh Khải hay chê chị vụ này.”
Kiệt đi rửa tay và quay lại, anh kéo ghế lại gần Vy. “Em hướng dẫn chị thái hạt lựu cho nhanh nhé. Chị gọt xong phần này chưa?”
Vy đẩy thớt về phía anh. “Xong rồi. Em chỉ đi.”
Kiệt đứng dậy, bước đến ngay phía sau Vy. Khoảnh khắc này, cơ thể anh gần như áp sát vào lưng cô, khiến Vy cứng đờ người. Căn bếp của họ được thiết kế theo kiểu quầy bar, không gian vốn đã hẹp, và tư thế này lại càng khiến họ gần nhau một cách ép buộc.
“Đứng lùi lại một chút, Kiệt. Chị ngại quá.” Vy cố gắng nhích người ra, nhưng không gian không cho phép.
“Em xin lỗi, nhưng phải đứng thế này mới hướng dẫn chị được.” Kiệt nói, giọng anh trầm thấp, phả hơi ấm vào vành tai cô. “Chị đừng động đậy. Em chỉ tay cho chị xem.”
Kiệt đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên bàn tay đang cầm dao của Vy. Lòng bàn tay ấm áp của anh bao trọn lấy tay cô, rồi anh từ từ hướng dẫn cô cách đặt ngón tay và di chuyển dao.
“Phải thế này, dứt khoát và đều tay.”
Họ đứng sát nhau, ánh đèn vàng ấm áp từ bếp hắt xuống. Mùi hương của kem tươi, húng quế, và hành tây quyện vào mùi cơ thể sạch sẽ và nam tính của Kiệt, tạo nên một sự pha trộn đầy mơ hồ và gợi cảm.
Vy cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức có thể nghe thấy. Cô hoàn toàn không thể tập trung vào việc thái hành. Thay vào đó, mọi giác quan của cô đều đổ dồn vào sự tiếp xúc này:
Hơi thở của anh sát sau gáy cô.
Sức nặng của cánh tay anh đặt trên vai cô.
Hơi ấm truyền từ tay anh sang tay cô.
“Chị dâu, chị thả lỏng tay ra một chút. Chị đang nắm chặt quá.” Kiệt nhẹ nhàng nhắc nhở, anh dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên mu bàn tay cô, như một động tác vô thức.
Sự xoa dịu đó khiến toàn thân Vy như bị tê liệt. Cô cảm thấy một luồng điện giật chạy dọc theo cánh tay. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra lời nào.
“Thấy chưa? Rất nhanh và đẹp mắt.” Kiệt nói, sau khi giúp cô hoàn thành một củ hành. Anh vẫn chưa rút tay về.
“À… Ừm… Cảm ơn em.” Vy lắp bắp.
Kiệt đứng thẳng dậy, buông tay Vy ra. Sự mát lạnh đột ngột khi anh rời đi khiến Vy cảm thấy một sự hụt hẫng nhẹ.
“Giờ chị làm phần kem xốt đi. Em sẽ đứng đây quan sát, sẵn sàng ứng cứu nếu chị có sự cố.” Kiệt nói với một nụ cười trêu chọc nhẹ, nhưng ánh mắt anh lại rất nghiêm túc.
Vy quay sang bồn rửa, cố gắng rửa sạch tay để che giấu sự bối rối. Cô biết, những khoảnh khắc gần gũi bị ép buộc trong căn bếp chật hẹp này đang dần trở thành sự cám dỗ mà cả hai đều khó lòng cưỡng lại.
Trong lúc Vy đang khuấy xốt kem, Kiệt tựa vào quầy bếp. Anh nhìn tấm lưng cô, nhìn cách cô cẩn thận nêm nếm gia vị. Ánh mắt anh không còn vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là sự quan sát tinh tế, đầy chiếm hữu mà anh không hề nhận ra. Anh thấy sự dịu dàng của cô, sự tỉ mỉ của cô, và sự mỏng manh của cô.
Anh biết, anh đã phạm luật. Lời hứa bảo vệ anh trai, bảo vệ gia đình, đang bị chính cảm xúc ích kỷ của anh làm cho rạn nứt.
“Chị dâu,” Kiệt gọi, giọng anh trầm hơn. “Đừng thức khuya quá. Anh Khải sẽ gọi điện kiểm tra sức khỏe chị đấy.”
Lời nhắc nhở về Khải một lần nữa kéo Vy trở lại thực tại. Cô quay lại nhìn anh, gật đầu: “Chị biết rồi.”
Trong ánh mắt của Kiệt lúc đó, Vy không chỉ thấy lời nhắc nhở về người chồng đang ở xa, mà còn thấy một sự giằng xé đau đớn. Anh đang tự chiến đấu với chính mình.
Sự thân mật trong căn bếp chật chội đã kết thúc, nhưng nó để lại một mùi vị cấm kỵ ngọt ngào và nguy hiểm, khiến bữa tối trở nên khó nuốt hơn bao giờ hết.