linh huyết sư vương

Chương 1: Diệt Tộc và Lời Nguyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục địa Phượng Hoàng là một thế giới của những điều kỳ diệu, nơi phép thuật và kiếm thuật đan xen, nơi những chủng tộc hùng mạnh cùng tồn tại. Trong số đó, Linh Huyết Tộc từng là một huyền thoại. Họ không chỉ là những chiến binh dũng mãnh, mà còn là những pháp sư tài ba, có khả năng điều khiển máu và linh hồn. Tộc họ sống ẩn dật tại một thung lũng được bao bọc bởi ma thuật, tránh xa thế sự nhưng lại là chỗ dựa tinh thần cho toàn bộ lục địa. Họ là những người bảo vệ, là ánh sáng của hòa bình. Nhưng ánh sáng đôi khi lại thu hút những bóng tối sâu thẳm nhất.

Vào một đêm trăng tròn, khi toàn bộ tộc nhân đang chìm trong giấc ngủ, một đạo quân bóng tối đã bất ngờ tấn công. Chúng không phải là những con quái vật man rợ, mà là những chiến binh mặc giáp đen, mang trên mình những ấn ký ma thuật đầy ma mị. Lãnh Kiệt, lúc bấy giờ mới mười lăm tuổi, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng đó. Cha mẹ anh đã chiến đấu dũng mãnh, sử dụng toàn bộ sức mạnh để bảo vệ anh. Nhưng kẻ thù quá mạnh, quá đông. Từng người, từng người một ngã xuống trong biển máu. Máu của tộc nhân Linh Huyết đổ xuống, hòa vào đất mẹ, tạo nên một cảnh tượng bi thương mà anh sẽ không bao giờ quên.

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, cha của Lãnh Kiệt đã đặt một lời nguyền lên anh. Một lời nguyền vừa để phong ấn sức mạnh ma thuật khổng lồ, vừa để giúp anh thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù. Lời nguyền đó đã biến anh thành một con người bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu ma thuật nào, nhưng cũng phong ấn nỗi đau, nỗi căm hận sâu thẳm vào tận cùng linh hồn. Cha anh nói, chỉ khi nào anh tìm được một sức mạnh tương đồng, có thể chữa lành linh hồn, thì lời nguyền mới được gỡ bỏ. Đó là lời nguyền vừa để bảo vệ, vừa là một lời tiên tri về một tương lai mà anh phải tìm ra.

Lãnh Kiệt đã trốn thoát, trở thành kẻ cuối cùng của Linh Huyết Tộc. Anh sống trong bóng tối, rong ruổi khắp lục địa. Từ một thiếu niên ngây thơ, anh đã trở thành một chàng trai hai mươi tuổi với trái tim băng giá, chỉ sống vì một mục đích duy nhất: báo thù. Anh rèn luyện cơ thể đến cực hạn, học hỏi võ thuật từ mọi nơi. Dù không có sức mạnh ma thuật, anh vẫn là một kiếm sĩ đáng sợ. Lời nguyền đã phong ấn sức mạnh ma thuật của anh, nhưng lại không thể phong ấn bản năng chiến đấu của một chiến binh Linh Huyết Tộc.

Một ngày nọ, trong một khu rừng hoang vu, Lãnh Kiệt đã đụng độ với một con Vong Huyết Thú, một sinh vật ma thuật khổng lồ, có khả năng hút cạn sinh lực. Anh đã chiến đấu dũng mãnh, sử dụng thanh kiếm của mình để chém đứt từng cái xúc tu của nó. Nhưng con Vong Huyết Thú quá mạnh, và anh đã bị nó đâm xuyên qua người. Máu anh chảy ra, hòa vào đất. Anh cảm thấy sức mạnh rời bỏ cơ thể mình, và anh biết rằng anh không thể sống sót. Lời nguyền trên người anh đã cạn kiệt, và anh sẽ phải đối diện với cái chết.

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, hình ảnh cha mẹ anh lại hiện lên trong tâm trí. Anh đã không thể báo thù cho họ. Anh đã thất bại. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má anh, hòa vào dòng máu lạnh. Anh ngã xuống, cơ thể anh dần dần chìm vào bóng tối.

Thế nhưng, số phận lại không để anh chết. Ở một nơi nào đó trong khu rừng, một luồng ánh sáng yếu ớt đã xuất hiện. Luồng ánh sáng đó không phải là ma thuật, mà là một sức mạnh chữa lành, một sức mạnh có thể chữa lành cả linh hồn. Lãnh Kiệt, dù đã bất tỉnh, vẫn cảm nhận được luồng sức mạnh đó. Nó ấm áp, dịu dàng, và nó đã kéo anh ra khỏi vực sâu của cái chết. Anh biết rằng, đó là thứ sức mạnh mà cha anh đã tiên tri. Anh đã tìm thấy người có thể cứu anh, người có thể giúp anh gỡ bỏ lời nguyền. Nhưng liệu anh có đủ sức để sống sót và tìm thấy người đó? Số phận của anh vẫn còn là một dấu hỏi lớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.