Cái tên Hoàng tử Đằng như một lưỡi dao sắc lạnh, cứa sâu vào trái tim Lãnh Kiệt. Anh sững sờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ vị pháp sư lão làng, một người bạn cũ của tộc. Kẻ đã hủy diệt Linh Huyết Tộc, kẻ đã cướp đi cha mẹ anh, kẻ đã biến cuộc đời anh thành một chuỗi ngày chỉ có hận thù… lại là người mà anh từng xem là anh em, là người đã cùng anh luyện kiếm, cùng anh chia sẻ hoài bão. Ký ức về những ngày thơ ấu tươi đẹp bỗng chốc trở thành những mảnh thủy tinh vỡ, đâm vào tâm trí anh một cách tàn nhẫn.
Một luồng ma lực hắc ám, cuồng bạo bỗng nhiên bùng phát từ cơ thể Lãnh Kiệt. Đó là sức mạnh Linh Huyết đã được gỡ bỏ một phần, nhưng nó lại bị nỗi hận thù và sự phản bội làm cho mất kiểm soát. Ánh mắt anh trở nên đỏ ngầu, những đường gân xanh nổi lên trên cổ, và những hạt ma lực màu đỏ sẫm bắt đầu bủa vây lấy anh. Lãnh Kiệt gào lên một tiếng đau đớn, thanh kiếm của anh rung lên bần bật, như thể muốn xé nát cả không gian.
“Không thể nào… Ta không tin…” – Lãnh Kiệt lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc, không còn là tiếng nói của một con người bình thường. Anh đã bị nỗi đau và sự tức giận nuốt chửng.
Hạ Vy đứng cạnh anh, cô cảm nhận được sự hỗn loạn trong ma lực của Lãnh Kiệt. Cô biết, nếu cứ để anh như vậy, sức mạnh sẽ hủy hoại anh trước khi anh kịp báo thù. Cô đã tiến đến gần, bất chấp sự nguy hiểm, và cô đã ôm lấy anh. “Kiệt… bình tĩnh lại đi… xin anh hãy bình tĩnh lại…” – Hạ Vy nói, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh trấn an kỳ lạ.
Ma lực từ cơ thể Lãnh Kiệt dường như đã tìm thấy một điểm tựa. Nó cuộn xoáy xung quanh Hạ Vy, như một con mãnh thú đang tìm cách kiểm soát bản thân. Hạ Vy đã đặt tay lên ngực anh, và cô đã dùng khả năng Ngự Hồn của mình. Một luồng ánh sáng dịu dàng, ấm áp đã tỏa ra từ cô, hòa vào cơ thể anh. Lãnh Kiệt cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Anh cảm thấy như mình đang được vỗ về, được chữa lành. Nỗi hận thù trong anh vẫn còn, nhưng nó đã không còn hoang dại như trước.
Sau một lúc, Lãnh Kiệt đã bình tĩnh trở lại. Ánh mắt anh đã trở lại màu đen, nhưng nó vẫn còn một chút gì đó của sự đau khổ. Anh buông Hạ Vy ra, nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, như một người sắp chết đuối đang bám víu vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng.
“Anh phải đi. Anh phải tìm hắn. Anh phải giết hắn…” – Lãnh Kiệt nói, giọng nói khàn đặc.
Hạ Vy lắc đầu. “Không được, Kiệt. Anh không thể đi được. Nếu anh đi, anh sẽ chết. Anh không phải là một con thú hoang dã, anh là một chiến binh. Một chiến binh phải dùng trí tuệ, chứ không phải dùng sức mạnh.”
Lãnh Kiệt nhìn Hạ Vy, ánh mắt anh đầy sự bối rối. “Nhưng anh phải báo thù. Anh phải trả thù cho cha mẹ anh…”
“Em hiểu, em hiểu tất cả…” – Hạ Vy nói, giọng nói đầy sự cảm thông. – “Nhưng anh phải báo thù một cách thông minh. Kẻ thù của anh không chỉ là Hoàng tử Đằng, mà là một thế lực. Một thế lực đã thao túng cả vương quốc. Nếu anh chỉ đi một mình, anh sẽ bị họ giết.”
Lãnh Kiệt đã không nói gì. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh đã nhận ra rằng, Hạ Vy nói đúng. Anh đã bị nỗi hận thù làm cho mờ mắt. Anh đã quên mất rằng, anh không phải là một con thú hoang dã, mà là một chiến binh.
“Vậy thì anh phải làm gì?” – Lãnh Kiệt hỏi, giọng nói đầy sự tuyệt vọng.
Hạ Vy đã đi đến gần, và cô đã đặt tay lên vai anh. “Chúng ta sẽ tìm bằng chứng. Chúng ta sẽ tìm bằng chứng về sự phản bội của Hoàng tử Đằng. Chúng ta sẽ dùng bằng chứng đó để lật đổ hắn, để trả thù cho cha mẹ anh.”
Lãnh Kiệt đã nhìn Hạ Vy. Ánh mắt anh đã trở lại màu đen, nhưng nó vẫn còn một chút gì đó của sự đau khổ. Anh đã nắm lấy tay cô, và anh đã nói: “Anh đồng ý. Chúng ta sẽ làm theo cách của em.”
Đêm đó, họ đã cùng nhau ngồi bên lửa trại, và họ đã cùng nhau vạch ra một kế hoạch. Họ sẽ tìm cách thâm nhập vào cung điện, nơi Hoàng tử Đằng đang cai trị. Họ sẽ tìm ra những bằng chứng về sự phản bội của hắn, và họ sẽ dùng những bằng chứng đó để lật đổ hắn. Họ đã hứa với nhau rằng họ sẽ không bao giờ từ bỏ.
Sau khi kế hoạch được vạch ra, Hạ Vy cảm thấy mệt mỏi. Cô đã tựa đầu vào vai Lãnh Kiệt, và cô đã ngủ thiếp đi. Lãnh Kiệt đã ôm Hạ Vy, và anh đã nhìn ngọn lửa nhảy múa. Anh đã cảm thấy một sự bình yên lạ lùng. Anh biết rằng, anh không còn một mình nữa. Anh đã có Hạ Vy.
Lãnh Kiệt đã cúi xuống, và anh đã hôn lên trán Hạ Vy. Anh đã hôn cô một cách dịu dàng, và anh đã làm cho cô cảm thấy một sự ấm áp. Hạ Vy đã tỉnh giấc. Cô đã nhìn Lãnh Kiệt, và cô đã mỉm cười.
Đêm đó, họ đã có một đêm nồng nàn. Lãnh Kiệt đã ôm Hạ Vy, và anh đã hôn cô. Hạ Vy đã cố gắng chống cự, nhưng cô không thể. Lãnh Kiệt đã hôn cô một cách nồng nhiệt, và anh đã làm cho cô cảm thấy một sự rung động kỳ lạ.
Hạ Vy đã khóc. Cô đã cảm thấy một sự nhục nhã và đau đớn. Cô không muốn điều này. Nhưng cô lại không thể làm gì được. Cô đã chấp nhận số phận của mình.
Sáng hôm sau, họ đã rời khỏi khu rừng cấm. Họ đã cùng nhau đi đến Thành phố Ma Thuật, nơi mà Hoàng tử Đằng đang cai trị. Họ đã cùng nhau vượt qua những khó khăn, và họ đã cùng nhau tiến về phía trước. Họ đã hứa với nhau rằng họ sẽ không bao giờ từ bỏ.