Lỡ Yêu Anh

Chương 10: Nằm với anh


trước sau

Khi Tôn Dịch đưa Thôi Kiệu Hôn về đến nhà, cũng đã là xế chiều.

Thôi Kiệu Hôn bước sau Tôn Dịch, chân còn chưa bước hết vào nhà đã trợn to mắt kinh ngạc không thôi. Nhà Tôn Dịch không phải là rộng lớn bình thường, mà là vô cùng vô cùng rộng lớn! Nội thất sang trọng, từng đồ dùng trong nhà phải nói cực kỳ đẹp đẽ tinh xảo.

Tôn Dịch để dép xuống cho Thôi Kiệu Hôn.

Cô nhìn một chút, cảm thấy vô cùng kỳ dị hỏi: “Nhà anh hết dép rồi à?”

Tôn Dịch cười cười lấy ra một đôi dép nữa, anh nói: “Nhà anh có hai đôi, một đôi phòng chừng, một đôi anh mang.” Hai đôi y hệt nhau, nhìn qua tựa như hai người đang mang dép đôi vậy.

Thôi Kiệu Hôn hừ mũi, không thèm quan tâm bước thẳng vào nhà, “Phòng em ở đâu?”

“Lên tầng với anh.”

Tôn Dịch vừa kéo vali vừa chậm rãi đi lên phòng mình. Ừ, phải rồi, người yêu thì ngủ chung phòng chứ còn gì nữa!

Cho nên, phải mất vài phút sửng sờ, Thôi Kiệu Hôn mới định thần hét toáng lên: “Bỉ ổi! Em không thể ở chung phòng với anh được!”

“Tại sao không?” Tôn Dịch mỉm cười, đôi mắt ánh lên sóng nước xinh đẹp bức người.

“Chúng ta chỉ là người yêu mới có một ngày!”

“Đừng sợ...” Tôn Dịch cởi áo khoát ngoài, rồi lại cởi hai khuy trên cùng của áo sơ mi, “Anh không giống Chu Lân.” Anh rất là có trách nhiệm, làm việc xong nếu em muốn chúng ta kết hôn cũng được, dù sao thì anh cũng lớn tuổi rồi, ba mẹ anh cần được ôm cháu đấy Kiệu Hôn à.

“...” Chu Lân không biến thái như ông đâu lão già! Thôi Kiệu Hôn muốn hét lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như đang nói: “Kiệu Hôn, anh rất muốn ngủ chung với em” kia của Tôn Dịch, đôi mắt anh thật sự khiến cô chẳng thể nào nói thêm được gì nữa.

Cuối cùng, Thôi Kiệu Hôn cũng đành chịu thua, cô hừ hừ mấy tiếng, không thèm nói nữa đi đến vali lấy đồ.

“Em tắm đi, tối nay chúng ta lại ra ngoài ăn.” Tôn Dịch nói xong lập tức ra khỏi phòng, anh cần chuẩn bị một chút việc.

Thôi Kiệu Hôn ừ nhẹ, sau đó cũng đi vào toilet tắm rửa.

Khi cô bước ra ngoài lại, thì Tôn Dịch đã ngồi trên giường ôm cuốn sách. Anh ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó nửa khiêu gợi nửa dịu dàng mà cười nhẹ.

“...” Cười như vậy là ý gì đây, hừ!

“... Đến đây.” Tôn Dịch thả sách, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Chúng ta bàn luận chút chuyện.”

Thôi Kiệu Hôn bước đến, ngồi xuống nhìn anh.

“Tối nay em ngủ ở đây, chung giường chung gối chung chăn.” Tôn Dịch nhích người hôn lên trán Thôi Kiệu Hôn một cái, lại bị cô đẩy ra.

Tôn Dịch vẫn cười, “Đừng tỏ thái độ với anh, em đang làm bạn gái anh mà.” Anh lại ôm mặt Thôi Kiệu Hôn, ôi chao, vẻ mặt giận dữ của cô sao mà đáng yêu đến thế cơ chứ!

Thôi Kiệu Hôn giận mà không làm được gì, chỉ biết để mặc cho anh liếm láp lung tung trên mặt.

“Cục cưng, ngoan.” Nói xong lại bắt đầu sờ soạng mặt mũi Thôi Kiệu Hôn.

“Ngoan em gái... Ưm ưm...”

Cái lưỡi dài của Tôn Dịch cuộn chặt lưỡi cô, anh cuộn chặt đến mức Thôi Kiệu Hôn cũng cảm nhận được từng hạt cát nhỏ mềm nhám trên đầu lưỡi của nhau. Tôn Dịch ép sát đầu mình xuống, nuốt sạch từng dòng nước ngọt nơi khoang miệng của người trong lòng.

Thôi Kiệu Hôn sợ hãi, cô đẩy vai anh ra, nhưng Tôn Dịch lại mạnh mẽ áp đặt cô xuống giường, hai tay nắm chặt cổ tay Thôi Kiệu Hôn. Tôn Dịch bật dậy, một phen đè thân Thôi Kiệu Hôn xuống.

Trong nháy mắt, Thôi Kiệu Hôn đã bị Tôn Dịch áp chế dưới thân.

Tôn Dịch vẫn giở chiêu cũ, lưỡi anh điên cuồng càn quét khoang miệng Thôi Kiệu Hôn, cuốn chặt lấy từng hơi thở mà cô khó khăn có được.

Thôi Kiệu Hôn bị nghẹt thở, cố gắng vùng vẫy rời khỏi ma trận của Tôn Dịch. Một chân Tôn Dịch chen giữa hai chân cô, bởi vì cô đang mặc quần, cho nên không khó để vòng qua cẳng chân dài của người đàn ông trên người, ý đồ muốn trèo lên.

Nào ngờ, cái chân thon của Thôi Kiệu Hôn vừa nâng lên, lại thuận lợi để Tôn Dịch ấn mạnh bắp chân vào vị trí nhạy cảm nhất của người phụ nữ.

Tựa như hôn cô như thế này khiến cho Tôn Dịch rất là vui vẻ, anh gần như là vừa thở vừa hôn vô cùng dễ dàng. Nhưng ngược lại, vì sợ ngày mai trên báo sẽ có tin “cô gái vì hôn mà chết ngạt”, Tôn Dịch mới lưu luyến rời khỏi đôi môi căng mọng xinh đẹp của người trong lòng.

Hơi thở anh vẫn đều đặn bình thường, hình như không giống như muốn làm việc xấu với cô. Phát hiện điều này khiến cho Thôi Kiệu Hôn rất là nghi hoặc. Trải qua một trận điên cuồng môi lưỡi, thú thật ít nhiều cô cũng có chút mê loạn, trong người đang nổi lên một ngọn lửa nhỏ nhoi.

Con người, đã từng trải qua hoan ái chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng nổi yên ắng một mình thời gian lâu. Thôi Kiệu Hôn cũng là như thế, việc hoan lạc với Chu Lân lần cuối cùng là chuyện của mấy tháng trước. Hiện giờ trên người là một người đàn ông đẹp trai ngời ngợi, mang danh bạn trai mình, đã thế còn không ngừng châm lửa tại một chỗ, thật sự khiến cho Thôi Kiệu Hôn nghĩ không thông.

Chẳng lẽ cọ qua cọ lại với cô như thế, Tôn Dịch lại không lên?

Suy nghĩ này làm cho Thôi Kiệu Hôn nổi giận.

“Tôn Dịch...” Hơi thở Thôi Kiệu Hôn bị rối loạn, Tôn Dịch thả hai tay cô ra, nằm dè lên người cô.

Hai tay Tôn Dịch chậm rãi vuốt xuống eo Kiệu Hôn, cảm thấy cô không còn vùng vẫy nữa, mới đặt đầu vào hõm cổ cô.

“Tại sao anh không có phản ứng?” Bỗng nhiên cô hỏi một câu, Tôn Dịch ngay lập tức trừng mắt cắn mạnh vào cổ cô một cái.

“A... Cút ra!” Thôi Kiệu Hôn lại bắt đầu giãy dụa, hai tay tiếp tục đẩy mạnh Tôn Dịch ra. Anh kẹp chặt cô xuống nệm, bàn tay ôm eo cô ghì mạnh, cuối cùng, Tôn Dịch mút sâu vào vết cắn, hành động này hệt như hành động buổi sáng anh đã làm với cô, Thôi Kiệu Hôn mím môi, sau cũng không nghĩ nữa mặc anh làm thì làm.

Thôi Kiệu Hôn không hiểu vì sao mình lại không có bài xích với anh, giống như là muốn gần gũi, muốn tiến đến với Tôn Dịch hơn.

“Cục cưng...” Tôn Dịch thả môi mình ra, anh liếm nhẹ vành tai Thôi Kiệu Hôn rồi hà hơi nói: “Em hỏi anh vì sao không phản ứng?”

Giọng anh trầm trầm, êm ái hệt như giọng hát dịu dàng của dòng suối. Rót vào lòng Thôi Kiệu Hôn, khiến cô không tự chủ mà run nhẹ một cái.

“Tôn... A!” Thôi Kiệu Hôn vừa mở miệng, nơi mềm mại giữa chân lại bị anh dùng hạ bộ ấn mạnh xuống.

Dù hai người vẫn đang quần áo đầy đủ, nhưng cách mấy lớp vải, Thôi Kiệu Hôn vẫn cảm nhận được chỗ cộm lên rõ ràng của Tôn Dịch. Cô đỏ mặt, không khách khí đẩy người anh ra.

Nhưng mà một cô gái nhỏ nhắn như Thôi Kiệu Hôn làm sao có thể đẩy được anh kia chứ. Ngược lại hành động này lại khiến cho vai Tôn Dịch hơi nâng lên, thân dưới lại hạ xuống, rất “không cẩn thận” ấn mạnh xuống người Thôi Kiệu Hôn.

Vốn dĩ một cô gái không mấy lực lưỡng, bị Tôn Dịch đè nặng như vậy, không chịu được hơi rên một chút. Ngược lại, Tôn Dịch lại bị phản ứng của cô mà khó chịu trong người.

“Cục cưng, em mời gọi anh à?”

Mời gọi?

Thôi Kiệu Hôn mở to mắt nhìn gương mặt đẹp đến khó thở của người đàn ông to lớn trên người, trong lòng bất chợt dâng lên cảm giác bất an. Cổ họng Thôi Kiệu Hôn khô khốc, cô hít một hơi thật sâu nói: “Tôn Dịch, chúng ta chỉ là người mới quen biết.”

“Em sợ sao?” Ánh đèn sáng rực phủ xuống tấm lưng của anh, nụ cười nửa miệng trên đôi môi vừa phải ngược sáng khiến cho Thôi Kiệu Hôn trong nháy mắt phải nhíu mày, “Đừng sợ, Kiệu Hôn, anh không giống Chu Lân.”

Giọng Tôn Dịch dịu dàng mềm mại, tựa như lời dỗ dàng của người lớn đối với trẻ nhỏ.

Anh biết cả hai chỉ là mới quen biết nhau hai ngày, tình huống xa lạ này khiến cho một cô gái như cô sợ hãi là phải. Dù biết điều mình làm là không đúng, nhưng Tôn Dịch lại không muốn dừng lại.

Anh rõ ham muốn của bản thân mình. Bởi vì người con gái dưới thân anh đẹp, không phải. Bởi vì anh bị dính phải tình yêu sét đánh, không phải. Tôn Dịch không biết vì sao bản thân mình lại nổi lên ham muốn với một cô gái trẻ tuổi có vẻ ngoài phi thường mĩ miều, một đứa trẻ là học trò của mình.

Tôn Dịch không muốn mình phải đau đầu vì những suy nghĩ rắc rối không cần thiết. Anh đã hơn ba mươi, anh chắc chắn mình không giống như thằng nhóc Chu Lân kia, sẽ ngu ngốc rời bỏ người mình yêu. Anh là một người trưởng thành, anh biết chịu trách nhiệm về hành vi của mình.

Cho nên trong một khoảng ba mươi năm, anh chưa từng động chạm vào người phụ nữ nào cả. Cô bạn gái đầu tiên thời đại học kia, Tôn Dịch đã từng nghĩ nếu anh lên xảy ra sự cố với cô gái đó, chắc chắn anh sẽ cưới cô gái đó về nhà.

Và hiện tại, Tôn Dịch không rõ suy nghĩ của Thôi Kiệu Hôn, nhưng chính cơ thể của anh đã tự nói với anh, anh muốn cô.

Phải, Tôn Dịch muốn Thôi Kiệu Hôn. Tôn Dịch nghĩ, nếu như bản thân đã nổi cảm giác với mỗi cô, vậy thì qua đêm nay, khi cả hai hoàn thành chuyện mà anh muốn, chắc chắn rằng họ tên của cô gái cùng thức dậy với anh sáng ngày mai sẽ có trong gia phả nhà anh.

Thôi Kiệu Hôn hơi sửng sờ trước câu nói đó của Tôn Dịch. Không nghĩ tới anh sẽ nói đến Chu Lân, giống như vết thương trong lòng bị xé toát ra, cảm giác bức bối khó chịu từ trong lòng cô bỗng chốc xồng xộc xông lên.

Đôi môi xinh đẹp của người con gái mím lại, Thôi Kiệu Hôn nhìn thẳng vào đôi mắt lóng lánh nước của Tôn Dịch, “Tôn Dịch, ý anh là gì?”

“Kiệu Hôn, em không còn nhỏ...” Tôn Dịch khẽ cười một tiếng.

Em không còn nhỏ thì sao. Thôi Kiệu Hôn muốn bật lên câu đó, nhưng cô còn chưa kịp hé môi, thì cả người Tôn Dịch đã nhanh chóng phủ xuống người cô.

Môi anh một đường nhắm thẳng xuống môi Kiệu Hôn. Bàn tay to lớn của Tôn Dịch thả tay cô ra, như chớp phóng tới vị trí dưới thân mình.

Chân Tôn Dịch chặn đôi chân dài đang vùng vẫy của Thôi Kiệu Hôn, tay anh thoăn thoắt cởi bỏ khuy quần của cô. Hành động của anh thô bạo, mạnh mẽ làm cho phần da mềm mại yếu ớt dưới lớp vải của Thôi Kiệu Hôn hơi đau, cái đau kết hợp với tự vệ khiến cho hai chân cô tự chủ muốn khép lại.

Hai tay Thôi Kiệu Hôn đẩy mạnh Tôn Dịch ra, nhưng ngược lại chẳng thể xê dịch nổi thân hình to lớn của người đàn ông khỏe mạnh. Cô cắn thật mạnh vào môi dưới của Tôn Dịch, anh bị đau, nhưng lại không dừng. Hết lên rồi lại xuống, hết trong rồi ra ngoài, môi lưỡi quấn quýt dây dưa không thể ngừng lại âm thanh vang vọng khắp căn phòng rộng rãi.

Tiếng nhớp nháp từ những dòng nước bọt truyền từ khoang miệng Thôi Kiệu Hôn sang Tôn Dịch, một dòng dịch nhỏ chậm rãi chảy xuống khóe môi cô, kèm theo một chút máu đỏ từ đôi môi của người đàn ông.

Dù trên môi chịu cái đau điếng người, nhưng tay dưới Tôn Dịch rất nhanh chóng lọt vào quần trong của Thôi Kiệu Hôn. Mắt anh híp lại, rời khỏi môi Thôi Kiệu Hôn, bắp tay bị cô bấu đến phát đau, thế mà tay Tôn Dịch vẫn không ngừng ma sát vào bộ phận nhạy cảm nhất của phụ nữ.

“Tôn Dịch! Khốn kiếp, anh...”

“Kiệu Hôn ngoan nào.” Tôn Dịch cắt ngang lời cô, ngón tay giữa mạnh mẽ đè xuống hạt châu giữa vùng hoa cỏ xinh đẹp. Cảm giác ngứa ngáy dưới thân từ vị trí mẫn cảm đó khiến Thôi Kiệu Hôn không chịu được cong người “A” lên một tiếng, dục vọng hoang dại chậm rãi dâng lên, trong nháy mắt, thân dưới đã nổi lên cơn khó chịu.

Tiếng gọi yêu kiều lại mê người của cô gái làm cho bộ phận to lớn trọng yếu của người đàn ông đau đớn. Tôn Dịch thừa thế dùng cả bàn tay phủ lên nụ hoa tuyệt vời mà anh khao khát. Rất đáng yêu, cô gái nhỏ này lại cho anh nhiều nước mật như thế.

“Em không thích sao hả? Kiệu Hôn, anh không muốn làm em đau.” Tôn Dịch đưa lưỡi liếm nhẹ môi cô. Thôi Kiệu Hôn ứa nước mắt, cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt, “Kiệu Hôn, thả lỏng đi, chẳng phải hiện giờ chúng ta là người yêu của nhau sao? Người yêu với nhau làm chuyện đó, chẳng lẽ lại phải bài xích?”

“Anh... anh luôn làm như thế với những người phụ nữ khác sao?” Trong hơi thở rối loạn, bộ ngực đẫy đà của Thôi Kiệu Hôn không ngừng lên xuống.

Ngón tay giữa của Tôn Dịch vẫn không ngừng xoa nắn đỉnh hạt mềm mại, dòng mật dịch không ngừng chảy ra, cơn ấm nóng từ nơi nhạy cảm đó kích thích mọi giác quan của anh. Thôi Kiệu Hôn nén nhịn cảm giác khó chịu của bản thân mình, cô nằm yên nhìn anh như vậy, tựa như xúc cảm từ tay anh tạo ra không phải là của mình.

“Cục cưng.” Tôn Dịch mỉm cười, anh cúi người ngậm lấy vành tai của cô. Cảm nhận được thân vật cần phải nhanh chóng được giải phóng, anh thở dài một hơi, Tôn Dịch khẽ nói: “Em là người đầu tiên.”

Thôi Kiệu Hôn kinh ngạc nín thở, còn chưa kịp định thần, đã bị Tôn Dịch cắn nhẹ một phát.

“Đừng... a...”

Nháy mắt, nhụy hoa đã bị xâm nhập.

Người đời có câu, phụ nữ là được làm từ nước a...
---
Muội: Chương sau có H nha :>>

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!