Anh không có để mã khóa điện thoại, cho nên cô rất dễ dàng mở hộp thoại tin nhắn, nhưng mà tin nhắn ngoài thông báo của trường và cô ra thì chẳng còn gì. Lịch sử cuộc thoại thì ngoài gia đình và cô ra cũng chẳng còn ai khác nữa. Điện thoại không có game, lưu trữ hình ảnh cũng không có một tấm... Điện thoại tốt như vậy, là hãng có tiếng, đã thế lại là đời mới. Tôn Dịch thật đúng là không biết dùng điện thoại rồi!
Thôi Kiệu Hôn thầm phỉ nhổ anh mấy lần. Cô liếc nhìn anh còn đang ngủ, lập tức giở trò xấu mở máy ảnh ra, toan tính chụp anh mấy tấm hình lúc anh ngủ cho bỏ ghét.
Ai bảo anh nhàm chán như vậy, một trò chơi cũng không tải về, một bí mật nhỏ cũng không có để cô tìm tòi!
Răng rắc. Vậy là xong, lưu trữ có một tấm hình.
Hừ, nhưng mà chụp hình anh cũng chẳng có gì hay ho. Thôi Kiệu Hôn thả điện thoại anh xuống bàn, bất chợt cô nhớ đến sổ điểm của mình, Thôi Kiệu Hôn lại nổi hứng tò mò muốn tìm sổ điểm của người khác.
A, Lý Nhĩ Vy nói Tường Lệ thích một cậu bạn trong lớp cô, nghe nói là hai người từng là bạn học cũ năm cấp hai và cấp ba. Hiện giờ Tường Lệ vẫn còn tình cảm với cậu bạn đó, hẳn là tìm hiểu cậu bạn đó trước nhỉ.
Hừm hừm, muốn tìm sổ điểm thì phải tìm được cuốn sổ lớp. Lần trước anh tìm tên cô trong cuốn sổ đó, nó nằm trong ngăn bàn. Thôi Kiệu Hôn không nghĩ ngợi lập tức hạ tay xuống, một phen muốn mở ngăn tủ lấy sổ ra.
Người cô cúi xuống, vì muốn tránh không làm cho Tôn Dịch thức giấc nên cô hơi nghiêng qua, cần cổ trắng ngần lộ ra. Cái eo nhỏ dựa vào bàn, ngăn tủ nằm phía bên phải, Thôi Kiệu Hôn buộc phải vươn người đến. Cả thân hình nhỏ nhắn của Thôi Kiệu Hôn gần như là vòng lên chân Tôn Dịch.
Lúc sắp mở được tủ, đột nhiên chân dài của Tôn Dịch động đậy, hai chân anh thẳng ra chừa một khoảng trống dưới người cô.
Thôi Kiệu Hôn giật mình, cô quay đầu lại nhìn, lập tức đập vào mắt là khuôn mặt mỉm cười như con hồ ly của Tôn Dịch. Anh kề mặt đến gần, dọa cô sợ đến hét lên một tiếng.
Cả thân hình cô đổ lên phía trước, hai tay Tôn Dịch ngay tức khắc vươn ra ôm lấy cô, vừa dùng chút lực kéo lại thì Thôi Kiệu Hôn vừa vặn ngồi thẳng lên chân anh. À mà không hẳn là chân anh... Hai chân Tôn Dịch hơi mở rộng ra, thế kéo vừa rồi làm cặp mông tròn trịa của Thôi Kiệu Hôn đáp thẳng vào vị trí nào đó của anh.
Tất nhiên là khi cô ngồi xuống có cảm giác hơi đau, Tôn Dịch nhăn mày một chút, anh dùng tay kéo cô lên, lại “không cẩn thận” làm mông cô cọ xát nơi đó của mình.
Thôi Kiệu Hôn cao một mét sáu mươi tám, khi đứng xác định là một cô gái có vóc người cao ráo, nhưng mà vừa ngồi xuống lòng Tôn Dịch lại biến thành một cô bé nhỏ nhắn không khác gì học sinh cấp hai. Tay cô nắm lấy hai bên thành ghế, chống dậy muốn đứng lên, lại bị Tôn Dịch cứng rắn níu xuống.
“Tôn Dịch Tôn Dịch.” Thôi Kiệu Hôn vội vàng la hét, “Thả em ra, anh làm gì vậy! Để em đứng lên đi chứ!”
Tấm lưng mảnh dán sát vào ngực anh, cặp mông mềm mại hết cọ xát rồi lại cựa quậy. Hai tay Tôn Dịch ôm chặt eo cô, anh đưa môi tiến đến bên tai Thôi Kiệu Hôn, “Sao em không ngồi? Có chỗ ngồi lại còn thích đứng.”
Hơi thở nồng đậm vị đàn ông mạnh mẽ khiến cho Thôi Kiệu Hôn nhột nhạt muốn né tránh. Cô nghiêng người nửa quay lại nhìn anh, “Em qua bên kia ngồi, em không muốn ngồi ở đây.”
“Sao lại không muốn ngồi ở đây?” Tôn Dịch cắn lên vành tai tinh tế kia một ngụm, “Anh không cho em qua kia ngồi, anh muốn em ngồi ở đây.”
Thôi Kiệu Hôn đẩy người anh ra, dùng tay lau lau chùi chùi tai mình. Gương mặt xinh đẹp phụng phịu đáng yêu hết mức, làm cho Tôn Dịch lại không nhịn được kéo người cô sát lại hôn lên má cô một cái, “Cục cưng ngoan, ngồi đây với anh.”
Cục cưng cái em gái nhà anh! Thôi Kiệu Hôn mắng thầm trong bụng, cả người cựa quậy, hai chân giẫm lên giẫm xuống dùng lực đứng lên. Nhưng nề hà sức lực của Tôn Dịch hơn gấp mấy lần cô, dù cô có gồng mình như thế nào cũng không kéo thân thể mình lên được.
Lôi lôi kéo kéo tận mấy phút, cuối cùng kẻ bại trận ‘vẫn’ là Thôi Kiệu Hôn. Nhìn vẻ mặt “có chết cũng không buông” của Tôn Dịch, Thôi Kiệu Hôn chỉ biết hừ mũi mặc kệ. Cô đẩy tay anh ra, “Kéo ghế lại gần bàn một chút.” Nói đoạn đứng dậy, hai tay nắm lấy thành ghế muốn tiến đến gần.
Tư thế kéo ghế chính là người nghiêng về phía trước, đầu và ngực đổ lên, còn mông thì hơi vểnh ra sau. Tôn Dịch nhìn cặp mông đang lắc lư trước mắt mình, máu nóng bỗng chốc dâng lên, anh muốn nâng tay bóp nắn một chút, lại bị Thôi Kiệu Hôn mắng: “Anh không nghe em nói sao? Giúp em kéo ghế lại một chút!”
Được rồi, tạm thời tha cho em.
Tôn Dịch dùng chân đẩy ghế lên phía trước, sau đó vẫn giữ tư thế cũ để cô ngồi xuống. Thôi Kiệu Hôn không thèm quay đầu nhìn một phen đáp thân, lần nữa hại Tôn Dịch phải nhíu mày co chân lại.
“Em không ngồi xuống nhẹ nhàng một chút được sao hả?”
“Em luôn ngồi xuống ghế như vậy.” Thôi Kiệu Hôn thở phì phò, cô cúi người xuống mở ngăn tủ ra, “Em muốn lấy cuốn sổ lớp.”
Nửa bên mông của cô nghiêng qua, Tôn Dịch sợ cô ngã lập tức lấy tay ôm eo cô lại, “Cuốn sổ màu đỏ. Em lấy để làm gì?”
Trong ngăn tủ chỉ có duy nhất một cuốn đỏ, Thôi Kiệu Hôn không khó để lấy cuốn sổ ra, cô cười thích thú đáp: “Tường Lệ thích một bạn nam trong lớp em, cho nên em muốn xem thử người bạn đó học như thế nào thôi.”
Tôn Dịch mỉm cười, Tường Lệ hẳn là bạn của cô. Nói đến bạn cô thì anh chẳng biết đến ai ngoài bạn học Lục trong lớp chủ nhiệm cả. Hừm, hiện giờ anh vẫn chưa nhập hết vào cuộc sống của Thôi Kiệu Hôn. Nhưng mà Tôn Dịch tự tin chắc chắn rằng anh sẽ nhập vào anh thôi. Ừ, cuộc sống của cô cũng đơn giản thôi, sau này ngoài anh ra thì còn gì nữa chứ?
Tay Tôn Dịch vẫn ôm lấy eo Thôi Kiệu Hôn. Anh nhích nhẹ người một chút, sau đó hơi đổ người ra phía trước gác cằm lên vai cô. Cả vòng tay siết chặt cái eo, lồng ngực vững chãi bao bọc thân hình nhỏ bé. Đầu anh nghiêng qua, cái cằm nhọn chạm vào xương quai xanh trên, hơi thở ấm nóng phả đều lên gương mặt xinh đẹp của Thôi Kiệu Hôn.
“Anh làm gì vậy?” Thôi Kiệu Hôn đỏ mặt, cô ngượng ngùng tránh đi anh.
Tôn Dịch giữ chặt cô lại, gọi một tiếng, “Để yên, anh ngủ thêm một chút rồi chúng ta đi ăn trưa.” Nói xong lập tức nhắm mắt, thật sự là ôm cả con người nhỏ nhắn này vào lòng giống như đang ôm trọn cả thế giới vậy. Cảm giác đầy ắp khiến lòng Tôn Dịch vô cùng ấm áp, vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, không kiềm được vòng tay lại càng siết chặt hơn nữa.
Thôi Kiệu Hôn liếc mắt một cái, cô không thèm để ý đến cái người kỳ quặc này nữa, ánh mắt quay về phía cuốn sổ, tiếp tục đọc các thông tin của bạn học mình. Nhưng mà cô không để ý đến, động tác lật sổ của bản thân và hơi thở lại bất giác nhẹ đi, hơn nữa cô còn nghiêng đầu để đầu anh dựa vào đầu cô, tạo cho anh tư thế thoải mái hơn nữa.
Thời gian trôi qua trôi qua, Tôn Dịch phát hiện mình không tài nào ngủ được. Cảm giác cái mông người ngồi trên thỉnh thoảng cựa quậy, cơ thể mềm mại trong lòng toát ra hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm và nước hoa mà sáng sớm cô dùng hơn mười phút để chuẩn bị, mái tóc dài mượt mà vừa dịu dàng vừa nghịch ngợm gãi ngứa trên tay anh, Tôn Dịch nghĩ rằng anh thật sự rất muốn nghe chất giọng ngọt ngào đang khẽ ngâm lên bài hát nào đó rên rỉ gọi tên anh.
A... Thật sự là không thể chịu nổi!
Tôn Dịch mân môi, anh nghiêng đầu hôn lên vai Thôi Kiệu Hôn thật nhẹ, “Kiệu Hôn.”
“Dạ? A, anh dậy rồi sao?” Thôi Kiệu Hôn vươn tay mở điện thoại anh xem giờ, “Anh chỉ mới ngủ được có chút xíu thôi, vậy...”
“Kiệu Hôn.” Tôn Dịch cắt ngang lời cô, anh thả lỏng tay mình ra nói: “Em quay đầu qua anh đi.”
“Hả?” Thôi Kiệu Hôn nghi hoặc xoay lại.
Đầu cô vừa nghiêng qua, mũi lập tức chạm vào mũi anh, Thôi Kiệu Hôn còn chưa kịp né đi, gáy đã bị tay Tôn Dịch giữ lại. Môi anh tiến tới, tức thì đã ngậm lấy bờ môi căng mọng xinh đẹp kia.
Thôi Kiệu Hôn sợ hết hồn, cô trợn tròn mắt nhìn gương mặt phóng đại trước mắt mình, trong lòng sững sờ nhưng lại không đẩy anh ra. Bờ môi cảm nhận được lưỡi anh vân theo đường môi cô, nó yêu chiều liếm lấy hai cánh môi cô. Môi anh mút chặt phiến môi dưới, vài lần như thế đã làm nhòa đi làn son đỏ hồng được cô tô lên.
Tôn Dịch cắn mút môi cô, anh kéo đường hôn xuống dưới, rồi lại chậm rãi hạ hôn lên chiếc cằm tinh tế của cô. Thôi Kiệu Hôn bị anh làm cho mê hoặc, đôi mắt xinh đẹp khẽ lim dim, môi hé mở khó khăn than nhẹ một tiếng.
Tay Tôn Dịch vuốt ve mái tóc dài mượt, hơi thở anh đều đều phả lên làn da trắng mịn trên gương mặt tinh xảo của Thôi Kiệu Hôn. Tôn Dịch nâng mắt nhìn, đôi mắt sóng nước của người con gái trong lòng đang nhìn anh.
Thôi Kiệu Hôn áp tay mình lên đôi tay đang giữ lấy eo cô, cánh môi mềm mại bật ra hai tiếng: “Tôn Dịch...”
Tâm can anh như bị tan chảy, hô hấp bị cô làm cho khó thở. Tôn Dịch cúi đầu, nụ hôn triền miên kéo dài.
Thôi Kiệu Hôn ưỡn người ra sau, phối hợp cùng anh hé môi đón nhận từng dòng nước bọt truyền đến cô. Lưỡi hai người cùng nhau nhảy múa, cánh môi chậm rãi ma sát lẫn nhau, âm thanh môi lưỡi truyền đến khiến cô ngượng ngùng đỏ mặt.
Hai tay Tôn Dịch nhanh chóng cởi bỏ từng khuy áo trên người Thôi Kiệu Hôn. Anh mút mạnh cái lưỡi mềm mại ngọ nguậy trong miệng mình, đôi môi bám lấy kéo nó ra ngoài.
“A...” Thôi Kiệu Hôn bị sự trêu chọc kỳ quái của anh mà xấu hổ rên nhẹ một tiếng.
Môi anh di chuyển, lưỡi liếm lấy cằm cô, dịu dàng cắn nhẹ rồi mút lấy mút để. Thôi Kiệu Hôn ngẩng đầu, bộ ngực đầy đặn ưỡn về phía trước. Hai tay Tôn Dịch xoay người cô lại, anh hạ thấp đầu hơn nữa, cắn một ngụm lên bên ngực tròn săn chắc.
“Ưm... Tôn Dịch...” Thân thể Thôi Kiệu Hôn uốn lượn. Mông cô nhích xuống, chậm rãi cọ xát nơi đũng quần cộm lên của anh.
Cô kéo đầu Tôn Dịch lên, làn sóng từ đôi mắt như quét sạch lý trí Tôn Dịch.
Chiếc áo sơ mi bị cô thả xuống đến khuỷu tay, bờ vai trần mảnh khảnh tiến đến sát môi anh. Thôi Kiệu Hôn áp lên mí mắt anh một nụ hôn thật nhẹ, đôi tay nhỏ nhắn mềm mại phủ lên cánh tay cứng cáp của anh.
Tôn Dịch kinh hỉ trong lòng, cuối cùng không thể kiềm chế tâm tình được nữa, anh cúi đầu, dịu dàng tạo lên đôi vai đó những dấu hôn mà anh yêu thích.